Editor: Dạ Minh Nguyệt.
Beta: Quỳnh ỉn
Rốt cuộc Tiêu Chiến cũng mở miệng phá đi sự yên tĩnh này, Phúc Hải vừa nghe lời này, liếc mắt ra hiệu đuổi các cung nhân khác lui ra.
Lệ phi Linh Hoa liếc mắt nhìn Diêu Thanh Loan một cái, cũng không có nghĩ sẽ mở miệng, Diêu Thanh Loan bên này hơi trầm ngâm trong nháy mắt, buông xuống đôi đũa trong tay, " Nô tì hiểu rõ ý tứ của Hoàng thượng, nô tì cũng không dị nghị."
Cái gì gọi là dị nghị? Năm đó bởi vì việc Phi Vân bị hại, Tiêu Chiến hạ lệnh nhốt Diêu Thanh Loan năm, mà nay, biết rõ Ngụy Sở Cận mới là hung thủ thật sự, Tiêu Chiến chẳng qua chỉ trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Chiến hỏi bọn họ.
Đôi mắt Linh Hoa khẽ động, "Xin Hoàng thượng định đoạt."
Tiêu Chiến thấy vậy cũng thở dài, "Mấy năm nay đã ủy khuất các nàng, vì nghĩ cho đại cục, Khánh Nguyên cung tạm thời không thể hành động được, kể từ hôm nay, vẫn là Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung đi."
Ngụy Chính nắm trong tay vạn binh quyền, đây cũng là lý do Tiêu Chiến không thể bỏ qua đại cục, một câu sau cùng của hắn cũng là dĩ nhiên, hơn nữa cũng do Tiêu Chiến có phần áy náy với Diêu Thanh Loan, lúc này mới nóng lòng đem quyền hành giao đến cho nàng, mới giúp nàng lập uy trong hậu cung, dù sao bị nhốt năm, vị Hoàng hậu này một lần nữa trở về, nhất định sẽ khiến hậu cung có chút sóng gió.
Diêu Thanh Loan nghe vậy đứng dậy quỳ xuống đất, mọi người tưởng nàng là muốn tạ ơn, thật không ngờ nàng muốn nói, chính là cự tuyệt!
"Thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
Một câu này rất có khí phách, ánh mắt Tiêu Chiến trở nên căng thẳng, "Cái gì?"
Nét mặt Diêu Thanh Loan mộc mạc mang theo chút trịnh trọng, ánh mắt nàng chợt tối sầm lại, "Nhiều năm nay nô tì đã sớm quen với sinh hoạt không bị người khác quấy rầy ở Tử Ngọc cung, bây giờ có thể thấy lại ánh mặt trời, không có ý muôn chấp chưởng hậu cung, cũng không muốn ở lại trong cung, chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể ban thưởng nô tỳ một mảnh đất, để cho nô tì bình yên sống qua ngày, đến cuối đời."
Mọi người nghe vậy đều cả kinh, Tiêu Chiến lại càng mở to mắt không dám tin nhìn Diêu Thanh Loan, không phải năm trước ở trước mặt hắn biểu hiện thái độ hờn dỗi hỉ nộ trên mặt, lúc này toàn thân nàng cực kỳ thoải mái, giống như mềm mại uyển chuyển ở trước mặt hắn, nhưng mà Tiêu Chiến biết, lòng của nàng, từ năm trước đã sớm chậm rãi khép lại, không ai có thể khuyên giải được.
"Nàng là Hoàng hậu của trẫm, lúc trước là vậy, bây giờ cũng thế, mặc dù không muốn chấp chưởng hậu cung, cũng không cần ra ngoài cung."
Rốt cục giọng điệu của Tiêu Chiến cũng mềm xuống một chút, nữ nhân này vì hắn mà sinh con, cũng vì hắn mà nở rất nhiều nụ cười khiến tâm động, là một tay hắn biến nàng thành bộ dáng hiện giờ, bàn về sai, lỗi là do hắn.
Ngữ khí của Tiêu Chiến khiến cho Phúc Hải liếc mắt, mà Diêu Thanh Loan cũng không hoàn toàn kiên định, nàng nặng nề thở dài, "Nô tì chưa từng nhớ mong hậu cung này, Nô tì làm bạn với Phật nhiều năm như vậy, trong lòng ngược lại thông suốt rất nhiều, rõ ràng sau bao nhiêu chuyện, bây giờ đây, chỉ muốn tìm một nơi thanh tịnh tiếp tục ăn chay niệm Phật, ân huệ của Hoàng thượng, nô tì khắc cốt ghi tâm, cho dù nô tì ở ngoài cung, cũng chắc chắn ngày đêm cầu nguyện cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thành toàn."
Sắc mặt Diêu Thanh Loan cực kỳ trầm tĩnh, Tiêu Chiến bĩu môi một cái, biết đã không thể cứu vãn, hắn nặng trĩu thở dài, "Được, nếu như vậy, trẫm thành toàn cho nàng."
Mắt Tiêu Chiến trầm xuống, ngừng một chút nói, "Phương nhã trúc thành nam là nơi thanh tịnh nhất, đi chỗ đó đi."
Khóe miệng Diêu Thanh Loan cong lên, nói một tiếng "Đa tạ Hoàng thượng", nhẹ nhàng cúi đầu một cái, lúc đứng dậy ngồi vào chỗ đã là bộ dáng sóng yên biển lặng.
Tiêu Chiến bên này nhìn nàng từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ bình thản nghiêm nghị mà thở dài, chung quy hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều chuyện, việc hắn có thể làm lúc này, chỉ là tận lực thỏa mãn.
Ánh mắt Tiêu Chiến dừng ở trên người Lệ phi, Lệ phi bởi vì thỉnh cầu của Diêu Thanh Loan có chút kinh ngạc, lúc tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Chiến không khỏi có chút không biết phải làm sao.
"Hoàng hậu cầu xin được xuất cung, không phải nàng cũng có ý nghĩ này chứ?"
Lệ phi sửng sốt, không biết nói về điều này như thế nào, từ xưa tới nay không có quy củ phi tử sống ở ngoài cung, trường hợp này của Hoàng hậu, xem như là đặc biệt.
Biểu cảm của Lệ phi đủ để nói rõ toàn bộ, lông mày Tiêu Chiến thả lỏng, "Một khi đã như vậy, trẫm ban thưởng vị trí Quý phi để nàng chấp chưởng hậu cung, mấy ngày sau sứ giả tới chơi, còn có kỳ tuyển tú trong mùa đông, đừng để xảy ra sự cố."
Lệ phi hơi sửng sốt, ánh mắt nặng nề của Tiêu Chiến dừng ở trên người nàng, khiến nàng không thể cự tuyệt, cũng không có lý do cự tuyệt, nàng gật đầu, "Nô tì tuân mệnh."
Tiêu Chiến gật đầu, uống một hơi cạn rượu Lê Hoa Xuân trong chén.
Trong Khánh Nguyên cung một mảnh yên tĩnh, nhóm cung nhân được bị giảm hơn một nửa, hiện tại ở lại, phần lớn là đều tâm phúc trước đây của Ngụy Sở Cận, mà giờ phút này, những tâm phúc này ở trong mắt Ngụy Sở Cận, tất cả đều là phản đồ hạ lưu không chịu được.
Lại một cái chén bị ném xuống đất, Ngụy Sở Cận nhìn Tú Hà quỳ trên mặt đất, đôi mắt nhìn một lượt, "Thế nào, còn ở lại Khánh Nguyên cung làm gì? Dám thông đồng với người ngoài tới hại ta, không phải một đám các ngươi đểu muốn ta chết sao?"
Cả người Tú Hà run rẩy, "Nương nương tha mạng, mệnh lệnh của Hoàng thượng, nô tì không dám không nghe!"
Ngụy Sở Cận lạnh lùng cười, "Một mệnh lệnh của Hoàng thượng là ngươi có thể bán đứng chủ tử đã phục vụ nhiều năm, Tú Hà, ngươi làm tốt lắm."
Tú Hà không nói được lời nào, chỉ có thể không ngừng dập đầu, cơn thịnh nộ của Ngụy Sở Cận vì động tác này của nàng cũng dần dần bình tĩnh lại, khóe miệng nàng gợi lên một tia cười thê lương: "Thôi, hiện tại Khánh Nguyên cung này tan đàn xẻ nghé, cũng khó để các ngươi nguyện ý ở lại, bản cung còn có rất nhiều chuyện cần các ngươi làm, nhưng tuyệt đối không bạc đãi các ngươi."
Ngụy Sở Cận thay đổi rất nhanh, khấu khí nói chuyện rõ ràng là ý tốt, nhưng rơi vào trong tai của Tú Hà lại làm người ta sợ hãi, không rét mà run.
Ngụy Sở Cận chậm rãi đứng dậy, nâng Tú Hà cùng mấy tiểu cung nữ sau lưng nàng đang quỳ dưới đất lên, giấu đi vẻ hung ác nham hiểm trên mặt, giống như mình vẫn là Ngụy quý phi như trước kia.
"Đều đứng lên đi, Khánh Nguyên cung bị niêm phong, nhưng bản cung không bị phế, bản cung sẽ giữ các ngươi lại đến ngày nào đó khi bản cung lại một lần nữa nắm quyền." Ung dung tự phụ nói ra lời này, vài cung nữ đều co rúm một trận, nhưng sợ hãi dừng ở trong mắt Ngụy Sở Cận, chỉ khiến nàng nũng nịu cười.
Sáng sớm hôm sau, một đạo thánh chỉ ban phân vị cho Lệ phi được truyền khắp toàn bộ hoàng cung, trong vòng một ngày một đêm, trong lòng mọi người ít nhiều đều có chút hoảng sợ, các loại phỏng đoán liên tiếp xuất hiện, lại phát hiện người vừa mới dọn đến sống ở Hinh Đức cung lại một lần nữa khép chặt cửa cung, trong lòng lại càng kinh hoàng khiếp sợ.
Ở thâm cung đại viện, thánh sủng tôn vinh vốn là chuyện ngắn ngủi, giống như Ngụy quý phi, ngày hôm qua vẫn còn dưới một người trên vạn người, lúc này cũng chỉ có thể một mình vắng lặng canh giữ ở Khánh Nguyên cung, nhóm cung nhân đều dựa vào chủ tử mà sống, nếu không cẩn thận đi theo sai chủ tử, giống như là bước vào vực sâu vạn trượng, sinh tử, cũng vì thế mà xác định.
Sở Vân Khinh thật không ngờ động tác của Diêu Thanh Loan lại nhanh như vậy, lúc nàng chạy tới cửa Đức Dương, xe ngựa của Diêu Thanh Loan đã sắp đến cửa Chính Dương, lúc này canh giờ còn sớm, trên đường đi cũng không có người, Sở Vân Khinh không chút suy nghĩ đuổi theo, "Hoàng hậu nương nương."
Sở Vân Khinh cũng không biết bản thân vì sao nhất định phải tới tiễn nàng, chỉ là trong lòng nảy sinh ý niệm, liền không băn khoăn mà đến đây.
Đánh xe là Ngọc Cẩn, Sở Vân Khinh thật không ngờ Diêu Thanh Loan lại đi dứt khoát như thế, đúng là một người cũng không mang, cũng đúng, trong năm qua, cho tới bây giờ nàng cũng chỉ có vị tôi tớ trung thành này.
Ngọc Cẩn kéo xe ngựa, nghiêng đầu vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt khẽ biến, nàng ta thật không ngờ chính là nàng.
"Chủ tử, là Sở quận chúa."
Xe ngựa dừng lại, Diêu Thanh Loan từ trên xe bước xuống, nhìn Sở Vân Khinh thở nhẹ đi về phía nàng, khóe miệng nàng giương lên, "Ngươi có tâm, còn muốn đến tiễn ta."
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng cực kỳ ôn hòa, lúc này liền nghiêng thân thi lễ, "Nương nương đi vội vàng, Vân Khinh thiếu chút nữa không đuổi kịp, xin nương nương bảo trọng."
Diêu Thanh Loan cười, ánh mắt lại có chút ngưng trọng dừng ở trên người Sở Vân Khinh, nàng đến gần Sở Vân Khinh, một tay kéo nàng hướng về phía bức tường cung cao cao kia, "Vân Khinh, đây là nơi ta mơ ước muốn tới từ thuở nhỏ, hai mươi mấy năm trôi qua, ngày hôm nay ta phải rời khỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thoải mái."
Sở Vân Khinh đương nhiên biết cảm nhận của nàng, lập tức gật đầu, "Quyết định của nương nương, Vân Khinh vô cùng bái phục, tính tình nương nương tiêu sái sống ở ngoài cung rất tốt."
Diêu Thanh Loan lắc đầu, bình tĩnh nhìn Sở Vân Khinh, "Vân Khinh, ngươi không hiểu ý tử của ta."
Trong lòng Sở Vân Khinh liền ngưng lại, "Nương nương--"