Editor: Dạ Minh Nguyệt.
Beta: Quỳnh ỉn
Khóe miệng Diêu Thanh Loan nhếch lên, bên trong ánh mắt mang theo chua sót, "Phải làm nữ nhân của Hoàng đế, cả đời nhất định hạnh khổ (hạnh phúc và khổ sở), chỉ cần nữ nhân vào hậu cung này, vì tranh giành quyền lực, vì tranh giành hài tử, hơn nữa tranh giành tâm của hắn, tranh đấu đến cuối cùng, nếu như thua, chính là thi cốt vô tồn, nếu là thắng, cũng không bằng thi cốt vô tồn.”
Sở Vân Khinh hiểu được, nàng chau mày, đôi mắt dưới mạng che mặt sáng lên, lại chứa đựng suy nghĩ nặng nề.
Diêu Thanh Loan thở dài thật sâu, "Có lẽ hắn là Đế Vương bất bại đứng ở nơi cao nhất, hắn có thể là thiên hạ cường giả vấn đỉnh, nhưng hắn tuyệt đối không phải là trượng phu tốt, đối với nữ nhân mà nói, so với việc không có vinh hoa phú quý càng là chuyện gian nan hơn."
Tư tưởng Sở Vân Khinh đã có chút rối loạn, nhưng mà giọng nói của Diêu Thanh Loan không ngừng tiến nhập vào đầu nàng như cũ.
Nàng nói: "Vân Khinh, Triệt nhi của ta muốn ngồi trên vị trí kia, ngươi có thể trở thành người sánh bước cùng hắn, thế nhưng khoảnh khắc ngươi tiến vào chiếm giữ hậu cung của hắn, ngươi sẽ không có cách nào làm thê tử của hắn, thế sự cũng không đơn giản như ngươi tưởng, đến lúc đó, tình yêu của ngươi sẽ không còn, Vân Khinh, ngươi hiểu chứ?"
Đợi nàng hoàn hồn là lúc, xe ngựa của Diêu Thanh Loan đã ra khỏi cửa Chính Dương, nàng lẳng lặng đứng ở đó, mặc cho hơi lạnh gió sớm trên đường hoàng cung hây hẩy quần áo của nàng, nàng đột nhiên đưa mắt nhìn về nơi xa, tưởng muốn nhìn bức tường cung này tới cùng cao bao nhiêu, nhưng mà khi nàng ngẩng đầu là lúc, đập vào tầm mắt là một ánh mắt đang chăm chú nhìn bóng dáng của nàng.
Tiêu Thanh!
Sở Vân Khinh không dấu vết thu lại cảm xúc, "Thỉnh an Hiền vương điện hạ."
Ánh mắt Tiêu Thanh mang theo ý điều tra, quả nhiên một màn vừa rồi đã rơi vào trong mắt hắn, "Một Hoàng hậu xuất cung, có thể được Sở quận chúa đưa tiễn, nghĩ đến trong lòng cũng an ủi."
Lông mày Sở Vân Khinh nhíu lại, "Hiền vương có chuyện, không ngại nói thẳng?"
Tiêu Thanh "Hừ" một tiếng, "Nếu ta dám nói, chưa hẳn ngươi dám nghe, ngươi có thể đến tiễn Hoàng hậu, chắc chắn cũng có quen biết tam đệ, ngũ đệ và ngươi ở trong cung cũng có chút lời đồn đại nhảm nhí, ngươi lại được phụ hoàng sủng ái, nên tự mình giữ thân phận, đừng lấy ân huệ phụ hoàng tùy tiện gần kề người khác, coi chừng, giúp người biến thành hại người."
Sở Vân Khinh nguyên bản bởi vì lời nói của hoàng hậu trong lòng vừa mới sinh ấm ức, lúc này nghe được Tiêu Thanh không phân tốt xấu mâu sắc lạnh lùng chỉ trích, khóe miệng nàng quải thượng châm chọc cười, "Chắc hẳn Hiền vương hiểu lầm rồi, Vân Khinh không được hoàng thượng sủng ái, cũng không có lấy ân huệ Hoàng thượng thân cận người khác, Hiền vương không thường ở trong cung, không biết đừng nói lung tung, Vân Khinh thân phận hết sức hèn mọn, cũng không đảm đương nổi điều Hiền vương vừa nói."
Tiêu Thanh không nghĩ tới nàng cũng dám cãi lại, lại nhìn dung mạo nàng trong lúc giương cung bạt kiếm dáng vẻ trông rất thú vị, đôi lông mày hắn nhíu lại, "Bệnh của phụ hoàng đã tốt hơn phân nửa, lại vẫn lưu ngươi ở trong cung không có ý tứ đưa ra ngoài, còn cho ngươi ở Cần Chính điện hầu hạ, trong lịch sử trừ bỏ nữ quan thục nghi ở triều đại Thái tổ hoàng ngoài ra không có ai khác, ngươi còn nói ngươi chưa được phụ hoàng chi tâm?"
Sở Vân Khinh không biết hắn từ chỗ nào tới bàn luận này nọ, ánh mắt vừa động lại nghe Tiêu Thanh tiếp tục nói, "Lại nói, ta còn biết mấy ngày trước nhị đệ cũng cùng ngươi gần gũi, có thể khiến cho ngũ đệ nhị đệ đưa mắt đối đãi, Sở Vân Khinh, ngươi rất là lợi hại."
Sở Vân Khinh giận quá hóa cười, không biết chữ "Hiền" trong phong hào của vị Hiền vương này có nghĩa là gì, có chỗ nào là tài đức sáng suốt khéo mồm khéo miệng, rõ ràng là khắc nghiệt mới đúng, "Nhưng câu này của Hiền vương là thật, nếu Hiền vương thâm minh đại nghĩa như thế, đừng ngại hướng hoàng thượng nêu ý kiến, liền nói ta hầu sủng sinh kiêu, mượn sức hoàng tử đùa giỡn quyền quý mới tốt."
Tiêu Thanh đương nhiên không nói gì, ý cười bên miệng hắn cũng không còn, "Đã như vậy, quận chúa và bổn vương cùng nhau đi Cần Chính điện, bổn vương sẽ không để cho quận chúa thất vọng."
Sở Vân Khinh nhìn canh giờ, lúc này chi bằng cũng đi Cần Chính điện thăm hỏi, lập tức cười lạnh một tiếng, "Mời Hiền vương."
Tiêu Thanh gật đầu, khóe miệng giương lên dẫn đầu mà đi.
Phúc Hải vốn đứng chờ ở cửa Cần Chính điện, lúc này nhìn thấy Tiêu Thanh liền tiến lại hành lễ, thấy Sở Vân Khinh đi theo phía sau Tiêu Thanh, con ngươi suýt nữa rơi xuống.
Tiêu Thanh cười, "Đi bẩm báo đi."
Sở Vân Khinh cũng đứng lại, nếu Tiêu Thanh muốn vào, vậy nàng chờ ở bên ngoài là được.
Nhưng mà chỉ trong phút chốc Phúc Hải liền xuất hiện, nhìn hai người khom lưng nói, "Hoàng thượng thỉnh vương gia cùng quận chúa đi vào."
Con mắt Sở Vân Khinh thay đổi, "Hoàng thượng truyền ta có chuyện gì?"
Phúc Hải khóe miệng mỉm cười nhìn nàng, "Quận chúa nhanh vào đi thôi, tất nhiên không phải là chuyện xấu, nhưng mà Hoàng thượng luôn luôn chờ ngươi."
Tiêu Thanh nghe vậy ánh mắt ngạc nhiên, trong lòng Sở Vân Khinh cũng sinh nghi, buộc lòng phải cùng Tiêu Thanh cùng nhau tiến vào.
Ánh mắt Tiêu Chiến dừng ở trên người Sở Vân Khinh, nhìn thấy nàng cùng Tiêu Thanh tiến vào lông mày không thể không vừa kiểm tra vừa nhíu lại, bên này hai người hành lễ, Tiêu Chiến nhìn Sở Vân Khinh nói nhỏ, "Bệnh của trẫm khôi phục không sai biệt lắm, mấy ngày nay vất vả ngươi rồi."
Sở Vân Khinh luôn miệng nói đây là điều nàng nên làm, trong lòng cũng suy nghĩ, ý tứ này của Tiêu Chiến có phải hay không muốn để nàng xuất cung rồi.
"Mấy ngày nay trẫm rất là vừa lòng với biểu hiện của ngươi, trẫm cảm thấy, quận chúa này của ngươi không cần làm nữa."
Sở Vân Khinh cả kinh, hài lòng với nàng, lại muốn rút lại phong hào của nàng, đây là vì sao?!
"Mấy ngày nay trẫm để ngươi ở Cần Chính điện hầu hạ, hạ nhân đã có một ít lời đồn, như vậy, trẫm nghĩ, cho ngươi phân vị thục nghi, có lẽ càng tốt."
Thục nghi?!
Tiêu Thanh nhíu mày, nhìn nữ tử bên cạnh có chút giật mình liếc mắt một cái, chậc chậc thở dài.
Tiêu Chiến thấy Sở Vân Khinh không có phản ứng gì, lông mày lập tức căng thẳng, "Thế nào, ngươi khồng đồng ý?"
Sở Vân Khinh đương nhiên biết chức vị thục nghi này, cũng giống như nữ quan, có thể thay thế hoàng đế công bố chiếu chỉ, liên thông tiền triều cũng hậu cung, là chức quan nữ tử duy nhất trong lịch sử Đại Tần, đã nhiều năm không hề xuất hiện, cũng giống như bị phế bỏ.
"Vân Khinh chẳng qua là sợ hãi, chỉ sợ không thể đảm nhiệm."
Tiêu Chiến lắc đầu, "Trẫm nói ngươi làm, ngươi liền làm, phong hào quận chúa này của ngươi trẫm sẽ không triệt, nhưng mà ngươi không nên quên bổn phậm làm thục nghi của mình, chỗ phụ thân ngươi ta sẽ phái người tuyên chỉ, sau này ngươi cũng là quan viên tiền triều có phẩm cấp, cũng là nữ quan hậu cung, không nên ở thượng thư phủ, trước hết ở Cẩm Tú điện đi."
Sở Vân Khinh không thể không nói không, nàng nghiêng người thi lễ, từ đây thay đổi thân phận của mình.
- -
Hai ngày sau, Sở Vân Khinh nghênh tiếp nhiệm vụ đầu tiên khi nàng làm thục nghi.
Hôm nay phía trên thành lâu Thịnh kinh, chính giữa bố trí long trọng cờ phấp phới, tất cả binh lính phòng thành đều bày ra trạng thái thực hiện canh gác tốt nhất của bản thân.
Chỉ vì hôm nay là ngày sứ giả ngoại quốc vào Thịnh kinh.
Lần này tiếp đón sứ giả không phải chuyện đùa, mấy người này đều là nhân vật vô cùng quan trọng của mỗi nước, cho dù là thái tử Tây Lương, hay công chúa Vu quốc, hoặc là thế tử Yến quốc, nếu ai đó trong số họ gặp chuyện không may, nhỏ thì khiến sứ giả hộ tống đầu thân hai nơi, lớn thì khiến hai nước xảy ra chiến hỏa.
Trên thành lâu Thịnh kinh nguy nga có ba người đang đứng, một người với một thân áo choàng màu bạc là Tiêu Thanh, người còn lại một thân tử bào (tím) là Tiêu Minh, còn có một người tay áo tung bay, tóc đen tuôn dài như thác, cũng là một người nữ tử mang mạng che mặt.
Ánh mắt ba người đều dừng ở trên đường cách đó không xa, vẻ mặt hết sức nghiêm chỉnh.
"Báo cáo Hiền vương, Minh vương, Sở thục nghi, xa trận Vu Quốc tức khắc sẽ đến, mời ba vị xuống dưới thành lâu chuẩn bị."
Lễ quan bẩm báo phía trước trên trán toát mồ hôi lạnh, hôm nay ba vị quý nhân đến đây, nhưng mà ba vị này hoặc là mặc kệ sự tình, hoặc là yêu cầu rất cao, hoặc sẽ nói bản thân chỉ là một tâm phẩm thục nghi không thể làm chủ được, thật sự là làm khó bọn họ!
Tiêu Thanh nhìn lễ quan liếc mắt một cái, bật cười lớn xoay người bước xuống thành lâu, "Nghe nói công chúa Vu Quốc mĩ mạo như hoa, không biết có phải thật sự giống như lời đồn hay không."
Khóe miệng Tiêu Minh nhếch lên, khoát tay nhìn Sở Vân Khinh, "Mời Sở thục nghi."
Sở Vân Khinh liếc hắn một cái, chỉ cảm thấy bộ dạng tươi cười của người này rất giả tạo, lập tức thờ ơ bước nhanh đi theo.
Ba người đứng ở phía trước cửa thành, quả nhiên không cần đợi lâu liền nhìn thấy một hàng đám mây đầy màu sắc xuất hiện nhẹ nhàng hướng về cửa thành tiến đến.
~~~$@%$Dien![email protected]!~~~~
Vị trí địa lý của Vu Quốc nằm ở phía nam, địa mạo kỳ lạ, thời tiết cực nóng, các loài độc vật dễ dàng sinh trưởng trong nước, bởi thế ở Vu Quốc phổ biến các loại Vu cổ (phù thủy) độc thuật, Vu Quốc này tuy nhỏ, nhưng chính vì Vu cổ độc thuật này khiến cho ngoại nhân không đám tùy tiện tiến vào, cũng không dám tùy tiện xâm chiếm, bọn họ rất ít khi giao tiếp với bên ngoài, bây giờ không hiểu vì sao, mà lại tiếp thiệp mời của Lễ bộ Đại Tần.
Đám mây rực rỡ màu sắc càng ngày càng gần, Sở Vân Khinh thấy rõ hình dạng đội ngũ, đứng đầu là hai hàng thị nữ quần áo diễm lệ vẻ ngoài xinh đẹp, trên người các nàng lụa mỏng lượn lờ, mơ hồ buộc vòng quanh dáng người xinh xắn, hay tay buông ở bên người, trên người cùng trên đầu đều mang theo đủ loại trang sức màu sắc, đi lại đứng lên đinh đang rung động.