Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Không Phải Anh Có Người Phụ Nữ Khác Rồi Sao?
Đã tối rồi, nam nữ trẻ tuổi lấy tư thế ái muội như vậy thân mật quấn quýt lấy nhau, anh còn hỏi cô đã tắm chưa, gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán nhanh chóng đỏ ửng: “Lục Hàn Đình, anh đừng như vậy, Dịch Dịch vẫn còn ở bên trong.”
“Dịch Dịch? Ha.” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Hạ Tịch Quán, cô có tư cách gì ở trước mặt tôi gọi hai tiếng “Dịch Dịch”, hả?”
Đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán rơi trên khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình, chậm rãi dừng lại giãy giụa.
Lục Hàn Đình híp đôi mắt đỏ thắm, ánh mắt của anh tùy ý quan sát trên dưới Hạ Tịch Quán mới vừa tắm xong. Lúc này cô đang mặc váy sơ mi lụa trắng, váy sơmi rất rộng làm dáng người lả lướt của cô như ẩn như hiện, vạt váy rơi trên bắp đùi của cô, phía dưới là đôi đùi vừa đẹp vừa trắng vừa mịn, vô cùng hấp dẫn tròng mắt.
Ba năm không gặp, theo độ tuổi, Hạ Tịch Quán ở các phương diện thẩm mỹ cũng bắt đầu thiên về phía phụ nữ hơn, trong lười biếng tùy ý lộ ra vài phần gợi cảm, rất câu người.
“Lục Hàn Đình, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Hạ Tịch Quán nhẹ giọng nói.
“Nói chuyện gì? Nói chuyện làm ăn, hay là nói chuyện tình ái?” Bàn tay to Lục Hàn Đình rơi trên vào hông yêu điệu mềm mại của cô, dùng sức bóp một cái.
Hạ Tịch Quán hơi đau, ba năm trước cô sinh ba thai, hai năm sau một mực hôn mê, cho nên thân thể hậu sản vẫn chưa khôi phục được tốt.
Kể từ khi gặp lại Lục Hàn Đình, mỗi một lần thân thể hai người dán lại cùng nhau, có chút thân mật, anh hạ thủ luôn rất nặng, thích làm đau cô, trong lòng Hạ Tịch Quán có chút chống cự với chuyện này.
“Lục Hàn Đình, chúng ta nói chuyện về Dịch Dịch, tôi biết ba năm nay một người đàn ông độc thân như anh nuôi lớn Dịch Dịch tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, thế nhưng có một số việc anh cũng cần chú ý một chút, ví dụ như lúc anh cùng mấy người phụ nữ khác ở cùng nhau, có thể tránh mặt Dịch Dịch một chút không?”
Lục Hàn Đình chau hàng mày kiếm anh khí, anh lập tức nghĩ đến hai tuần trước lúc call video, khuôn mặt cau lại khó hiểu của cô, còn ngắt video call kia của anh, thì ra, cô là bởi vì người đàn bà con lai xuất hiện bên cạnh anh lúc đó.
“Ghen?” Bàn tay to Lục Hàn Đình từ vạt váy chui vào trong.
Một giây kế tiếp cổ họng anh căng thẳng, môi mỏng chôn trên vành tai trắng như tuyết của cô, khàn giọng hỏi một câu: “Không mặc nội y?”
Hạ Tịch Quán tưởng anh đã đi sẽ không trở lại, cô bình thường ngủ không mặc áo lót, thả lỏng một chút, ai biết anh lại quay về chứ.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng bắt được cổ tay đeo đồng hồ kia, đẩy anh ra phía ngoài: “Lục Hàn Đình, anh đừng như vậy, chúng ta nói chuyện một chút…”
“Hạ Tịch Quán, đừng đoán ra rồi còn giả vờ hồ đồ, cô nói tôi muốn cái gì? Dáng vẻ và khuôn mặt xinh đẹp bây giờ.
của cô vẫn khơi dậy ham muốn của tôi đấy, có thể lấy ra đàm phán với tôi, cô còn có cái gì?” Lục Hàn Đình chôn khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của cô, tham lam ngửi mùi hương trên người cô.
“Nhưng, không phải anh có người phụ nữ khác rồi sao?”