Chương :
Cơ thể Lục Hàn Đình đang nhanh chóng khôi phục, anh chỉ mới hơn ba sangz mươi tuổi, tuổi trẻ lực tráng, nên hồi phục rất nhanh.
Hôm nay Hạ Tịch Quán bắt mạch cho anh, liên tục gật đầu: “Lục tiên sinh, tốc độ khôi phục của anh thực sự là vượt qua sức tưởng tượng của em.”
Lục Hàn Đình đột nhiên vươn tay, đè xuống ngực mình: “Quán Quán, chỗ này của anh đau.”
“Ngực đau? Không thể nào, để em xem.” Hạ Tịch Quán vươn tay.
Một giây kề tiếp, Lục Hàn Đình trực tiếp kéo cô lại, nhẹ nhàng kéo, thân thể nhỏ : mêm của Hạ Tịch Quán trong nháy mắt rơi xuống trong lồng ngực ấm áp mà to lớn của anh, anh nắm lấy bàn tay cô, đặt trên trái tim của mình: “Tim anh đập rất nhanh, em sờ một cái xem.”
Hạ Tịch Quán run mi, lúc này mới ý thức được mình bị lừa: “Lục tiên sinh, anh xấu lắm!”
“Anh không có, thực sự nhịp tim anh đập rất nhanh mà.” Lục Hàn Đình nói.
Hiện tại bàn tay cô dán lên buồng tim anh: “thình thịch thình thịch”, trái tim anh mạnh mẽ có lực dao động trong lòng bàn tay của cô, làm tay cô cũng bắt đầu tê dại.
Lục tiên sinh khỏe mạnh thực sự đã trở về.
Hạ Tịch Quán cảm nhận, nhịp tim của anh hình như thực sự rất nhanh…
Hạ Tịch Quán chớp đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh có phải…..
àm chuyện xấu gì hay không, mau hành thật khai báo, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!”
Lục Hàn Đình nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cô: “Quán Quán, em xem, cơ hể của ta đã khôi phục gần hết rồi, có một số việc có phải nên làm rồi không?”
“Việc gì cơ?”
Lục Hàn Đình chậm rãi câu môi: “Quán Quán, chúng ta nên kết hôn rồi!”
` : Hạ Tịch Quán ngân ra, mây giây sau mặt mày cười, đúng vậy, đoạn đường cô và anh đi này, đúng là nên… kết hôn rồi!
Nhật ký kết hôn.
Hai người bàn bạc một chút, lần này quyết định đi cục dân chính nhận giấy kết hôn trước, sau đó sẽ làm hôn lễ.
Trời còn mờ tối, Lục Hàn Đình liền kéo Hạ Tịch Quán đi tới cục dân chính, Hạ Tịch Quán còn chưa mở mắt nổi, giọng còn ngái ngủ, cô lầm bằầm: “Lục tiên sinh, tại sao chúng ta lại phải tới sớm như vậy?”
So với Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình thần thái sáng láng: “Xếp hàng đó, hôm nay chúng ta phải làm người đầu tiên lĩnh chứng!”
Trong lòng Hạ Tịch Quán ngọt ngào, cả người giống như không xương ngã vào trong ngực anh, làm nũng nói: “Nhưng, em còn buồn ngủ lắm.”
Lục Hàn Đình ngồi bên cửa cục dân chính, sau đó vươn tay ôm cô ở trên đùi mình, bảo vệ ở trong lòng: “Em ngủ tiếp đi, đến giờ anh gọi em.”
“Dạ.” Hạ Tịch Quán tiễn vào trong ngực anh, ngọt ngào nhập mộng đẹp.
Lục Hàn Đình hôn trán cô một cái, bắt đầu đợi, thế nhưng bọn họ thực sự tới quá sớm, trong lòng có ôn hương như ngọc, anh không cần thận cũng ngủ gật theo.