Chương :
Cô là con gái cưng của ông trời, cao cao tại thượng, cậu chưa từng nghĩ cô sẽ đi đến bên cạnh cậu.
Bởi vì cô ở Nhất Trung, cho nên cậu mới đến Nhất Trung.
Có vài người, liếc mắt đã là chấp niệm cả đời, cậu lý tính khắc chế, hiểu rất rõ chỉ khi không có hi vong mới không có thất vọng, liệc mắt nhìn, chỉ vì tác thành cho giâc mộng thời thiếu niên của mình.
Thế nhưng cậu không ngờ, cô sẽ ba lần bốn lượt đi đên bên cậu, ngày hôm nay còn đến tận nhà cậu.
Cậu vẫn muốn đuổi cô đi, bởi vì, chỉ cân cô không lượn lờ trước mắt cậu, tâm trạng cậu cũng sẽ không xáo động như thê.
Đừng tới mê hoặc cậu.
Lâm Mặc không cảm thấy mình là một người tốt, thứ cậu muốn, đều có thê rất dê dàng đạt được, nếu như cậu muốn cô, cũng có rất nhiều thủ đoạn.
Mặc kệ cô là Công Chúa hay là Vương Phi tương lai gì đó, ai ngăn cản cậu có được cô, cậu có thể sẽ hủy hoạt kẻ đó, nêu như toàn bộ thiên hạ đều không cho cậu có được cô, vậy cậu cũng có thể hủy diệt toàn bộ thiên hạ.
Thế nhưng, cậu không muốn làm như vậy.
Tâm lý u ám như thế, cô sẽ không thích.
Lâm Mặc giữ chiếc khăn ấy thật chặt trong lòng bàn tay, từng lân một tự nói với mình, coi như châm dứt…
Lục Họa tối hôm qua ngủ không được ngon giãc, buổi sáng lúc rời giường cảm giác rất uễ oải, có chút dâu hiệu bị cảm.
Đên trường học, Vưu Linh nhanh chóng chạy tới: “Họa Họa, nghe nói hôm nay hiệu trưởng Dương trỏ về, phải xử lý chuyện Lâm Mặc và Triệu Hàm Hàm yêu sớm rồi.”
Lục Họa không đáp, hiện tại trong lòng cô ghét chết Lâm Mặc, chuyện của cậu không có bắt kỳ quan hệ gì với cô.
“Họa Họa, cậu xem, ban hội đồng của trường chúng ta đều tới, những người này cũng tìm hiệu trưởng Dương tranh cãi, kiên quyết muốn đuôi học Lâm Mặc” Vưu Linh chỉ một ngón tay.
Tuy là Lục Họa không muốn quản chuyện Lâm Mặc nữa, nhưng cô vẫn ngắng. đầu, chỉ thấy cửa phòng làm việc của hiệu trưởng vây quanh rất nhiều người, đều là ban hội đông của trường.
Những người đó đều là phụ huynh học sinh Nhất Trung, có tiên có thê, quyên góp mây khu trường và thư viện cho Nhất Trung, bọn họ đều vội tới gây áp lực với hiệu trưởng, để đuổi học Lâm Mặc.
Lục Họa đi tới, rất nhanh đã nghe được tiêng bàn luận của bọn họ.
“Bồ ơi, Lâm Mặc này vốn chính là một thằng có tội đồ, rốt CUỘC VÌ Sao nó có thể trà trộn vào Nhất Trung, ngày hôm nay hiệu trưởng Dương phải nói rõ ràng cho chúng ta.”
“Đúng thế, Lâm Mặc này còn dám ở Nhất Trung yêu sớm, nêu như không nghiêm phạt, về sau nhất định sẽ làm hÙ những bạn học khác!”
“Tớ cònwnghe nói Lâm Mặc vào Nhất Trung là bởi vì chị cậu ta kia, chị cậu ta vốn chính là tiểu thư trong quán rượu, sau này được một người đàn ông đã có vợ bao nuôi, ả tình nhân kia đã nhét Lâm Mặc vào Nhất Trung.”
Đám con trai con gái của ban hội đồng đều tụ tập qua đây, cùng nhau bôi nhọ Lâm Mặc.
Lần này ban hội đồng càng thêm kích động: “Hiệu trưởng Dương vì sao còn chưa tới, ngày hôm nay phải đá tên bại hoại Lâm Mặc kia ra khỏi Nhát Trung!”