Chương :
Nghe những lời thói mạ chửi bới kia, Lục Họa chau chặt mày, tuy con người Lâm Mặc rất đáng ghét, thế nhưng cậu không phải loại người như vậy, còn có chị của cậu…
Lục Họa liền nhớ lại tối hôm qua chị Lậm ở trong căn phòng nhỏ tôi tăm, vốn là thiêu nữ tuôi xuân lại sớm chết yêu, mệnh đã khổ còn bị những lời đàm tiếu này gièm pha.
Tối hôm qua Lâm Mặc nói cô thiên kim đại tiêu thư cao cao tại thượng biết cái gì, hiện tại Lục Họa mới phát hiện bản thân thật không hiểu, bởi vì cô căn bản không tưởng tượng ra chị Lâm đã từng chịu bao nhiêu thương tồn.
Lục Họa tiến lên một bước, lên giọng nói: “Các cậu đang nói gì đó?”
Giọng nói thanh thúy của Lục Họa đột nhiên vang lên, mọi người khựng lại, đồng loạt quay đầu.
“Lục Họa, cậu đã đến rồi?” Lúc này chủ hội học sinh Cát Thành nhiệt tỉnh chạy tới.
Cát Thành học lớp mười hai, cao lớn đẹp trai, là chủ hội học sinh, bố cậu ta cũng là người đứng đầu ban quản trị, năm nay đã quyên tặng hai khu căn tin, gia cảnh vô cùng giàu có, vừa rồi cậu ta phê bình Lâm Mặc hăng say nhất, có thể thấy được cậu rất ghét Lâm Mặc.
Cát Thành chứng kiến Lục Họa mắt sáng bừng lên, không e dè thể hiện ân cân yêu thích với Lục Họa: “Lục Họa, bọn tôi đang phê bình Lâm Mặc ây mà, Lâm Mặc không phải cùng một lớp với cậu sao, sau này cậu đừng sợ, bởi vì ngày hôm nay chúng tôi sẽ đuổi Lâm Mặc khỏi trường.”
Bồ là giám đốc xí nghiệp Cát Thành, ông ta đã sớm nghe nói con trai của mình thích Lục Họa, hiện tại thây nhan sắc Lục Họa, dù chỉ là đứng yên cũng đã lộ ra giáo dưỡng ưu việt, ông ta rắt hài lòng.
Đám giám đốc này rất biết nhìn người, Lục Họa tuy là mai danh ẩn tích rồi, thế nhưng hàm dưỡng gia thế hoàn mỹ và tâm mắt rộng đã thâm nhuần từ trong cốt nhục cô bé, đã là minh châu thì vĩnh viên rực rỡ tỏa sáng.
“Con chính là Lục Họa?” Cát tổng nhìn Lục Họa: “Bồ con tên là gì, ở vòng thượng lưu chúng bác hình như không có họ Lục.”
Ở đây không có họ Lục, thế nhưng Lục lại là một thế gia vọng tộc, Cát tổng cũng biết Đề Đô thành có vị họ Lục một tay che trời, vị kia quá cao xa, không phải là người mà đám nhà giàu mới nồi như bọn họ có thể chạm đến.
Lục Họa nhìn đôi mắt giảo hoạt tính toán của Cát tổng, trong lòng hết sức phản cảm, bọn họ bắt nạt Lâm Mặc nhị! vậy còn không phải là bởi vì gia cảnh Lâm Mặc không tốt hay sao?
Như Triệu Hàm Hàm là con gái của giám đốc, lại không có kẻ nào dám động đến cô ta.
“Họa Họa, sao cậu lại chạy ra đây?”
Lúc này Vưu Linh chen tới, kéo lại Lục Họa: “Họa Họa, chúng ta đừng, xen vào chuyện này, chúng ta trở về lớp đi!”
Vưu Linh cảm thây Lục Họa là lạ, tính tình Lục Họa thong, dong dịu dàng, không thích bát quái và tham gia náo nhiệt, thế nhưng đụng tới chuyện, Lâm Mặc cô liên khác.
Vưu Linh nhớ lần trước Lục Họa còn nói giúp Lâm Mặc.
Lục Họa không đi: “Tớ tới xem náo nhiệt.”
“Tốt lắm, Lục Họa, cậu đứng chung với tôi đi, chúng ta nhất định có thể đuổi Lâm Mặc đi.” Cát Thành nóng lòng thể hiện mình trước mặt Lục Họa.
Lục Họa nhàn nhạt câu đôi môi đỏ mọng, cô nhìn Cát Thành: “Các người dựa vào cái gì đuổi Lâm Mặc đi?”
“Lâm Mặc này làm sạo vào được Nhất Trung, chắc chăn đi cửa sau, nghe nói chị của cậu ta..