Chương :
Thiếu niên từ trong cổ họng bật ra tiếng cười lộ rõ mỉa mai và bạc bẽo, hàng mi Lục Họa run rấy, lời đã tập.
luyện xong cũng không nói được nữa.
Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng gượng gạo, kiêm nén làm người ta không thở nổi.
Lục Họa ngắng đầu nhìn cậu, cắt đứt sự im lặng quỷ dị này: “Cậu cười cái gì?”
Lâm Mặc: “Tôi có thích cậu hay không, cậu lại không biết?”
Lục Họa giật mình.
Cô vẫn cho là cậu chán ghét cô, nếu không cô có mấy lần chủ . động tìm tới cửa, cậu căn bản cũng sẽ không nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô hiểu, cậu có cốt khí có ngạo khí, vô cùng bài xích sự giúp đỡ của cô, đêm nay cô cao cao tại thượng cho bồ thí sẽ chỉ làm cậu càng ghét cô hơn, cô chỉ muốn dùng cách này cắt đứt tất cả.
Hiện tại cậu lại có ý gì?
Lâm Mặc nhìn cô, khóe môi bạc bẽo móc ra một đường vòng cung nhàn nhạt: “Vừa rôi cậu đây trước mặt của tôi nói nhiều lời như vậy, tôi nghĩ cậu biết rôi chứ, quyền sách kia bao nhiêu tiền, tôi trả cho cậu.”
Cậu trả tiền cho cô.
Cậu hiện tại lại khôi phục dáng vẻ ban đầu kia, ánh mắt cậu nhìn cô, vừa lãnh vừa xa lánh.
Lục Họa không nói chuyện.
Lậm Mặc từ trong túi lấy ra một tờ tiền mới tinh, nhét vào trong tay cô: “ tệ mua một quyền sách đủ chứ, tôi biết nhiều tiên hơn nữa cậu cũng chướng mắt, bây giò đôi bên sạch nợ, đi đây.”
Cậu xoay người rời đi.
Lục Họa cầm tệ: “…” Kinh ngạc nhìn cậu biến mắt ở trước mắt mình.
Lâm Mặc không có lập tức trở về bệnh viện, cậu đi tới một tiệm tạp hóa nhỏ ven đường, mua một gói thuôc lá.
Một mình cậu đứng ở cột đèn giao thông đầu đường, lặng yên châm lửa, bắt đầu phả ra làn khói trăng.
Rất nhanh, rơi xuống một vòng đầu mẫu thuốc lá.
Cậu cần dùng hương nicotin tê liệt bản thân, bằng không cậu sẽ không buông tay cô như vậy.
Cô bây giờ còn rất mảnh mai, một mình đi tới đây, nếu như cậu hạ thủ, rất dễ dàng đắc thủ.
Trong thời gian cậu hút một gói thuốc lá, trong đầu đã lóe lên rất nhiều suy nghĩ âm u bệnh hoạn, cậu thực sự rất xầu, từ trong khu dân nghèo đi ra dòng máu của cậu là bân thỉu, trách chỉ trách… cô không nên tới trêu chọc cậu.
Thế nhưng, cậu cũng không làm gì.
Coi như hết.
Để cô đi đi!
Lâm Mặc lại trở về tiệm tạp hóa nhỏ, cậu mua một cây kẹo que vị dâu tây.
Lột ra vỏ bọc, cậu nhét kẹo que vào trong miệng.
Lần này kẹo que không ngọt.
Quả nhiên, kẹo que cô ăn rồi mới ngọt.