Chương :
Lục Họa đi học như bình thường, thế nhưng cô không gặp Lâm Mặc nữa, Lâm Mặc hai ngày không tới trường.
“Họa Họa, Lâm Mặc này thật là lớn gan, cậu ta vất vả lắm mới vào Nhất Trung, vào học không ng ủ chính là trồn học, sao mà ngầu thế nhỉ?” Vưu Linh lầm bẩm.
Lục Họa không phát biểu ý kiến, mặc kệ đêm hôm đó cậu có ý gì, cô đã kết thúc với cậu, cô sẽ không đi quan tâm đến chuyện của cậu nữa.
Lúc này chủ nhiệm lớp đi đến: “Các bạn, trường học họp quyết định ngày mai du xuân, phí du xuân bạn Lục Họa thu giúp cô nhé, sau đó gộp lại giao cho cô, đêm nay không có bài tập, các bạn nghỉ sớm một chút, ngày mai chúng ta không gặp không vô.”
Đa.
Các học sinh cũng bắt đầu hoan hô.
Kỳ thực dựa theo lệ cũ thường ngày, một năm sẽ có một lần du xuần, chỉ là năm nay tới sớm hơn chút.
Tất cả mọi người rất vui vẻ.
Tan học, Lục Họa đang đợi Cố Vũ.
Lúc này Triệu Hàm Hàm lại đi tới: “Lục Họa, cậu có nói rõ với Lâm Mặc chưa, cậu với anh ấy chia tay rồi sao?”
Lục Họa chau hàng mày thanh tú: “Chúng tôi đã nói rõ, cho nên Triệu Hàm Hàm, cô về sau đừng tới tìm tôi nữa.”
Lục Họa xoay người rời đi.
Lúc này một xe thể thao màu đỏ “phần phật” một tiếng phóng nhanh qua đây, dừng ở trước mặt Lục Họa và Triệu Hàm Hàm, cửa số lái xe chậm rãi trượt một cái, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Tuy là Lục Họa chỉ với từng gáp hắn một lần, nhưng cộ vẫn liếc mắt đã nhận ra hắn, là tiêu bá vương Trương Hàn.
Trương Hàn tới.
Trương Hàn lái xe thể thao xa hoa, trên mặt mang chiếc kính râm lớn, trong miệng nhai kẹo cao su, hắn cũng không xuông xe, một tay chống đỡ trên tay lái, hán quay đầu nhìn lại, lười biếng cười nói: “Hi, em Hàm Hàm, Lục hoa khôi.”
Triệu Hàm Hàm thấy Trương Hàn nhanh chóng đứng thăng thân, ngoan ngoãn chào một tiêng: “Anh họ.”
Triệu Hàm Hàm là thiên kim Triệu gia, Triệu gia và Trương gia có chút giao tình, cho dù Triệu Hàm Hàm phải gọi Trương Hàn một tiếng “anh họ”, dĩ nhiên không phải ruột thịt, mà là họ hàng xa.
Trong lòng Triệu Hàm Hàm rất sợ Trương Hàn, một mặt là sợ hãi quyền thê của “Trương gia, về phương diện khác, cô ta biết Trương Hàn từ nhỏ đã là một ác ma.
Trương gia là nhà giàu có đỉnh câp, ba me Trương Hàn bởi vì yêu nhau mà kết hôn, mẹ Trương Hàn là cô con gái rượu xinh đẹp dịu dàng, tuy môn không đăng hộ không đổi, thê nhưng vẻ dịu dàng và tài Bà của bà đã bắt lấy trái tim Trương Hàn, cho nên trong mây năm đâu mới kết hôn bọn họ ngọt ngào lại ân ái, đó là tuôi thơ hạnh phúc nhất của Trương Hàn.
Chỉ tiếc, thời gian này quá ngắn ngủi.
Đều nói bước chân vào hào môn như đạp hụt vào biển rộng, tình yêu cuông nhiệt nùng tình mật ý rất nhanh đã bị cuộc sông nhạt nhẽo mài mòn đi, bố Trương Hàn bắt đầu lưu luyễn hoa thơm cỏ lạ bên ngoài.