Chương :
Thì ra mấy người đó đều là học bá, thảo nào khí chất cao ngạo như vậy.
“Chị Họa Họa,” Lúc này Có Vũ lôi Lục Họa một cái: “Chị mau nhìn, anh rê tới!”
Lục Họa ngắng đầu, Lâm Mặc vào.
Lâm Mặc tới .
Song lúc này đây Lâm Mặc không phải tìm đến cô, mà là đi tới đám thiên tài kia.
Ngay từ đầu Lục Họa đã nhìn ra những học bá kia đang chờ người rồi, thì ra bọn họ đang đợi Lâm Mặc.
Lâm Mặc vừa ra sân đã có người thoái vị rồi, cậu ngồi ở chủ vị, đám học sinh giỏi kia vây quanh cậu.
“Lâm Mặc, cậu rốt cục không giấu nữa rồi, có đôi khi tôi thật bội phục cậu, cả ngày xen lẫn với đám phàm phu tục tử kia, còn bị bọn nó khiêu khích.”
“Nghe nói cậu còn tham gia sát hạch của Nhất Trung, loại sát hạch dành cho thiếu nhi này cũng đáng cho cậu lãng phí:thời gian?”
Những thiên tài này học bá đều rất kiêu ngạo, chướng mất người thường, Cát Thành là vị nào, hoàn toàn không vào mắt của bọn cậu.
Lúc này một cô gái học bá xinh đẹp đã đi tói, rót cho Lâm Mặc một ly rượu: ‘Lâm Mặc, nghe nói cậu đang tán gái, cô gái kia tên là Lục Họa, còn là hoa khôi Nhất Trung, thê nào, cậu tán đổ chưa?”
Lâm Mặc không nói gì, cậu cầm ly rượu lên, uông một hơi cạn sạch rượu bên trong.
“Các cậu mau nhìn, nơi đó là người nào, bên cạnh tiểu thiên kim Cô gia kia hình như là Lục Họa!?” Lúc này có một học bá nhận ra Lục Họa. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Lâm Mặc ngắng đầu, cậu ở trong góc nhỏ mờ tôi thây được Lục Họa.
Lục Họa vốn trời sinh là tiêu điểm thu hút ánh nhìn của mọi người, cô và Có Vũ mới vừa tan học đã tới rồi, đồng phục trên người cũng không thay, mặc đồng phục ở địa phương này ít nhiều có chút cầm ky, Lục Họa ngoan ngoãn ngôi ở chỗ kia, đôi chân nhỏ khép cùng một chỗ, thực sự là thanh thuận có Thể bóp ra nước, nửa phút đã hấp dẫn mắt người khác.
“Tôi còn tưởng rằng Lục Họa là một bình hoa, không ngờ bình hoa này lại có thể đẹp đên như vậy, xinh đẹp cũng là một loại thiên phú.”
“Lâm Mặc, nhìn Lục Họa này rất đơn thuần nhỉ, cậu tán cô ta hẳn là dư dải!?”
“Lâm Mặc, ngươi không cua được cô ta nói rõ kỹ thuật cậu tệ, có muốn tôi dạy dỗ cậu hay không, tôi cam đoan dùng thời gian ba ngày là có thể cua được Lục Họa.”
“Tôi nói có phải cậu cũng coi trọng Lục Họa này rôi hay không, muốn tán tỉnh người ta?”
Mấy thiên tài học bá bắt đầu ồn ào, dù sao mỹ nhân giống như Lục Họa như vậy rất hiếm thấy, những thiên tài này học bá cũng là người, còn là đàn ông, bọn họ cũng không thê chạy thoát sắc đẹp của Lục Họa.
Lúc này “cạch” một tiếng, Lâm Mặc trực tiệp câm ly rượu trong tay dãn xuông quây bar, thanh âm nặng nê mà uy hiệp ây đã nhanh chóng làm cho tiêng ôn ào vừa rôi biên mật.
Mấy thiên tài học bá này nhìn nhau, không dám lại đánh chủ ý đến Lục Họa, bởi vì ham muốn chiêm hữu của Lâm Mặc với Lục Họa quá mạnh mẽ, vừa rôi hàn khí trên người cậu toàn bộ bung ra, làm người ta kinh ngạc run sợ.
“Lâm Mặc, đừng giận mà, nào, tôi đút cậu uống yI rượu.” Cô gái học bá kia xinh đẹp ngồi xuống trên đùi Lâm Mặc, một tay ôm cổ Lâm Mặc, một tay đút ly rượu tới bên môi Lâm Mặc.
Một màn mập mờ này làm cho Cố Vũ trọn to hai mặt: “Chị Họa Họa, chị xem, tình địch tới rồi, đoạt anh rễ với chị kìal”
Lục Họa cũng nhìn thấy một màn này, cô gái học bá kia rất đẹp, ngũ quan khá tinh xảo, mặc trên người mặc chiếc . vậy Lolita đen, hiện tại cô ta ngôi ở trên đùi Lâm Mặc, đang đút Lâm Mặc uống rượu.