Chương :
Trong tròng mắt Đan Phượng kia nổi lên một vài thứ hắc ám, nóng rực rộn rạo: “Các cậu không phải đã nói rôi sao, bảo tôi đi cưỡng hôn cô ấy?”
Oa ah.
Có người huýt sáo một tiếng, xem ra sắp có trò hay để nhìn.
Cô gái học bá kia tức giận đến méo mặt, cô ta chủ động đưa lên Lâm Mặc cũng không muốn, cậu chỉ tâm tâm niệm niệm Lục Họa kia.
“Nhưng là Lâm Mặc, cái này cùng ngươi uỗông rượu có quan hệ gì?”
Lâm Mặc buông bình rượu xuống, đứng lên: “Uống rượu thêm can đảm chứ gì, bằng không tôi làm sao dám làm chuyện điên cuông như vậy?”
Nói xong, Lâm Mặc liền đi, đuôi theo Lục Họa rồi.
Vài học bá hai mặt nhìn nhau, bọn họ tuyệt đối hiểu rõ Lâm Mặc hơn những người đó, trong xương Lâm Mặc ngang tàng hơn bất luận kẻ nào, cho tới bây giờ chưa từng biết sợ, thế nhưng lúc này đi cưỡng hôn Lục Họa, cậu lại muốn uống rượu đánh bạo?
Lâm Mặc mới vừa nói cái gì, cưỡng hôn Lục Họa là chuyện điền cuồng nhất cậu từng làm.
“Lâm Mặc và Lục hoa khôi hình như đã ở cùng nhau rất lâu rồi mà nhỉ!
Bọn họ còn chưa từng có gì sao?”
“Nhìn dáng vẻ của Lâm Mặc, nhất định là chưa từng…”
Không biết qua bao lâu, có người bật cười một tiếng: “Lâm Mặc thật sự thích Lục Họa rồi, thích đến ngay cả hôn một cái cũng luyến tiếc.”
Lục Họa và Cố Vũ đi ra quán bar, thế nhưng rất nhanh sau lưng truyền tới tiêng bước chân, có người đi theo.
Trái tìm Lục Họa giật thót, như là có thần giao cách cảm, cô không cân quay đâu lại liền đoán được phía sau là Lâm Mặc, nhất định là cậu.
Cậu cùng ra đây làm gì?
Rượu cô gái học bá kia đút uống không ngon sao Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, điện thoại của Có Vũ tới.
“Chị Họa Họa, em đi nhận điện thoại nha.” Cố Vũ cầm điện thoại di động đi qua một bên.
Lục Họa tiếp tục đi về phía trước, tiêng bước chân sau lưng còn theo cô, Lâm Mặc một mực phía sau cô.
Lục Họa nhìn thoáng qua cái bóng bên cạnh, phía sau cái bóng của cô có một thân ảnh anh tuần đi theo, thiếu niên hai tay đút trong túi quân, lặng yên theo sát cô.
Lục Họa không để ý tới cậu, đi phần mình.
Lúc này một chiếc xe thể thao màu xanh nhạt chạy nhanh đến, dừng ở bên người Lục Họa, một phú thị đại đeo kỉnh mát trượt cửa số xe xuống, huýt sáo một tiếng về phía Lục Họa: “Em gái, đi đâu thê, anh đưa em đi.”
Lục Họa chau mày, lúc này một cánh tay khoác lên trên vai cô, nhẹ nhàng ôm cô.
Lục Họa ngắng đầu, là Lâm Mặc.
Lâm Mặc một tay đút trong túi quân, một tay ôm Lục Họa, đôi mắt Đan Phượng nhàn nhạt liếc liếc mắt phú, nhị đại trong xe thê thao, sau đó nhấp đôi môi mỏng: “Đây là bạn gái tôi, anh muốn nói cái gì trực tiếp nói với tôi đi!”
Bạn gái?
Nghe hai chữ đó, phú nhị đại kia liền lái xe thể thao đi, thì ra là hoa đã có chủ.