Chương :
Thật hy vọng con đường này không: có phần cuôi, cô và cậu vĩnh viên sẽ là dáng vẻ ban đầu.
Cô không phải Lan Lâu Công Chúa, cậu cũng không phải thiêu chủ Giao Nhân Quốc, giữa hai người không có huyết hải thâm cừu, cũng không có mưu thâm kế hiểm.
Lúc này phía trước truyền đến tiếng bước chân, là bác gái lần trước mang theo cháu trai mình đã trở vệ, bác gái thấy Lâm Mặc và Lục Họa liên nhanh chóng cười nói: “Cậu nhóc Lâm gia, con lại đưa cô bạn gái nhỏ vệ nhà rôi đấy à?”
Lục Họa không ngờ sẽ gặp phải người quen, dù sao tuổi còn nhỏ, lại bị trêu như thế, cô sợ đến khuôn. mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tránh vào trong lòng Lâm Mặc.
Lâm Mặc thuận thế ôm vai cô, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô vào trong ngực mình, cậu trả lời một câu: “Dạ.”
Bác gái mang theo cháu trai đi xa, thế nhưng tiêng bọn họ nói chuyện với nhau còn có thê nghe được, chỉ nghe bé cháu trai không ngừng hâm mộ: “Bà ơi, bạn gái của anh đó thật xinh đẹp, con lớn lên cũng phải tì bạn gái xinh đẹp như vậy.”
Bác gái: “Vậy nguyện vọng của cậu sợ răng không thực hiện được, rôi trên đời này nào có người nào đẹp như cô bạn gái của anh trai đó chứ?”
Hai người đi xa, Lâm Mặc đưa tay sờ cái đầu nhỏ trong ngực một cái: “Bọn họ đi rồi, không sao.”
Lục Họa lúc này mới ngắng đầu, Ề khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ giông như tôm nấu chín, đã có thể nhỏ máu.
Cô vẫn không thừa nhận mình là bạn gái Lâm Mặc, thê nhưng mọi người hình như đều đã biết hết mắt rồi.
Từ từ cô phát hiện mình cũng bắt đầu chấp nhận cái thân phận này rôi, không muốn phản bác nữa.
“Chúng ta về nhà thôi.” Lục Họa đưa Lâm Mặc về nhà.
Về đến nhà, Lục Họa đặt Lâm Mặc lên giường: “Lâm Mặc, cậu tốt nhất nghỉ ngơi đi, tôi đi về nhà.”
Lục Họa muốn đứng đậy.
Thế nhưng Lâm Mặc giữ lại tay cô: “Lục Họa, đừng.”
Đừng?
Hiện tại đã khuya lắm rồi, lẽ nào muốn cô ngủ lại trong nhà cậu sao?
Tuy là trước đây cô với cậu từng ngủ trong sơn động, từng thuê phòng ở khách sạn, thê nhưng từ sau đêm cậu cưỡng hôn cô, lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Lục Họa, ở lại với tôi, được không?
Chị đi rồi, căn nhà này chỉ còn lại có tôi, thật sự rât quạnh quẽ, mây ngày này tôi ở quán bar uông rượu, chính là không dám về nhà, nơi đây thực sự chỉ còn lại có một mình tôi.”
Nhìn ra sự do dự của cô, Lâm Mặc .
vừa buông tay cô ra: “Thôi vậy, em vê nhà đi, chị đi rồi, em cũng muôn rời khỏi tôi.”
Trái tim Lục Họa đột nhiên nhói đau, lúc này đâu còn có thê tàn nhẫn rời đi, cô thỏa hiệp nói: “Lâm Mặc, cậu đừng như vậy, chị đi rồi, cậu còn GÓI tôi mà, tôi ở lại cùng cậu là được…”
“Thực sao?” Lâm Mặc nhìn cô.
Lục Họa căn đôi môi đỏ mọng, muôn nói lại thôi: “Chúng ta phải hứa, tôi ở lại, thế nhưng cậu không thẻ… không thể động tay động chân với tôi, bằng không tôi lập tức đi ngay!”
Lâm Mặc nhìn cánh môi bị cắn của cô, đôi môi hồng phót trơn mêm nhựứ trái cây đồng lạnh, căn xuông sẽ mắt đi màu sắc, mêm mại lạ kỳ.
Đêm đó ở đầu hẻm, cậu sao không nghĩ tới căn cô một cái nhỉ?