Chương :
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, cậu không dám.
Lâm Mặc giơ tay lên che viên mắt, hơi say: “Nói như em là bởi vì tôi từng động tay động chân với em sao, sao tôi không nhớ?”
Cậu không nhớ?
PữỮẴ h…
“Lục Họa, tôi là ngày kia ra tay với em, táy máy tay chân thê nào, em nói cho tôi nghe đê xem tôi có ân tượng hay không.”
Lục Họa nhìn cậu, đôi mắt hơi say mang theo nghỉ vân thật to, hình như là thực sự không nhớ rõ, đêm hôm đó cậu cũng uống rất nhiều rượu, xỉn lên làm chuyện điên rồ, không nhớ cũng bình thường.
Thôi bỏ đi.
Lục Họa đứng dậy: “Cậu nằm nghỉ. đi, tôi đi nấu bát canh giải rượu cho cậu.”
“Em biết nấu sao?”
“Không biết…. nhưng tôi từng xem mẹ tôi nấu cho bồ tôi, rất đơn giản. ° LỤC Họa tràn đầy tự tin đi ra ngoài.
Tại phòng bếp.
Lục Họa tìm được hai củ gừng, gừng nâu canh không những có thê giải, rượu, còn có thể làm âm dạ dày, rất thích hợp cho cậu.
Lục Họa cầm dao, bắt đầu thái gừng.
Đây là lân đâu tiên Lục Họa xuông bếp, cô xưa nay mười ngón tay không dính nước, cho nên động tác rất trây trật, rất nhanh cô cảm thấy.
ngón tay đau xót, cô cắt vào tay mắt rôi.
Ngón trỏ xuất hiện một đường máu, vệt thương không sâu, thế nhưng đã chảy máu.
Lục Họa khựng lại, đều nói thấy máu là dấu hiệu không lành, gân đây trong lòng cô luôn bất an.
Lúc này một cánh tay vươn qua, kéo lại ngón tay bị thương của cô: “Lục Họa, sao em ngốc đền thê, thái đồ cũng có thê cắt đến tay!”
Lâm Mặc tới, cậu cúi đầu, trực tiếp ngậm ngón tay bị thương của cô vào.
Vòm miệng của cậu mềm mại lành lạnh, bọc lây ngón tay mang máu của cô, dùng sức mút một cái.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Lục Họa trong nháy mắt đỏ lên, ngón tay như bị điện giật trực PP rụt trở về: “Tôi… tôi không sao..
“Đã chảy máu còn nói không saol”
Lâm Mặc nhanh chóng tìm ra băng urgo tỉ mỉ dán lên cho cô.
“Cảm ơn, tôi tiếp tục nâu đây.”
“Không cần, tôi đã tỉnh rượu rồi.”
SA”
“Bị em dọa cho tỉnh.”
“… Lâm Mặc, cậu lại đang nói tôi đân.”
“Lời là em nói đấy nhé, tôi không nói gì cả.”
Trên mặt cậu viết đầy khinh bỉ, Lục Họa tiến lên, siết năm đắm nhỏ nện cho cậu xnột cái: “Lâm Mặc, tôi phát hiện cậu thực sự rất đáng ghét!”