Chương :
Thượng Quan Mặc đi ra ngoài, đứng ở Nối ngọn đèn hành lang, anh nhìn Lục Họa phía trước.
Thím Chu đã kéo ra cửa sau xe, trước khi Lục Họa lên xe nhìn về phía anh, đôi mắt ướt nước rực sáng cô nhìn qua hướng anh.
Bốn mắt nhìn nhau, tiếp xúc ngắn ngủi, Lục Họa thu hồi ánh mắt, cô cúi người vào xe.
Chiếc xe mang theo cô vội vã rời đi.
Cô đi.
Đi thật rồi.
Thượng Quan Mặc đứng tại chỗ thật lâu, anh nhìn hướng Lục Họa biến mắt.
Lúc này Quân Vô Song đã đi tới: EThip ti Quan Thiếu BhÙ, anh và Lục Họa Công chúa đây là ý gì, Lục Họa Công chủa đối với anh tình xưa khó quên?”
Thượng Quan Mặc không có cảm xúc, chỉ là thản nhiên nói: “Không liên quan gì đến cô ấy, đều là do tôi.”
Quân Vô Song nhìn người đàn ông bên cạnh, anh cú: không chịu được người khác nói về cô ây một câu như thê sao? Nhưng cô ta cũng không nói cái gì, anh cứ như vậy bảo vệ, lần đầu tiên cô ta cảm thây dù cho mình có nỗ lực thế nào, cũng không thê đi tới bên cạnh anh.
“Thượng Quan Thiếu chủ, hôn lễ của anh và em sắp tới, thế nhưng anh và Lục Họa Công chúa hình nhừ vẫn còn ‘dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng’, em không, biết anh đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
Thượng Quan Mặc nhìn Quân Vô Song: “Cô có thê chấp nhận một cuộc hôn nhân mà bắt cứ lúc nào người chồng cũng có thể ngoại tình không?”
Quân Vô Song ngắn ra.
Thượng Quan Mặc không nói gì nữa, anh vào biệt thự, ở giữa hai người chỉ có sự im lặng kéo dài cùng một cái hồ không còn cách nào vượt qua.
Thượng Quan Mặc về phòng, đêm nay anh không về thư phòng, mà là ở trong phòng ngủ chính.
Trong phòng tựa hồ còn lưu lại mùi hương trên người cô, cô mới ở đây.
Thượng Quan Mặc tắm xong sau đó năm trên giường, anh ngủ rồi năm mơ thấy Lục Họa.
Mái tóc đen nhánh của Lục Họa toàn bộ xõa Xuông chiếc gối trắng tỉnh, hai tay cô ôm cô anh không ngừng gọi tên anh Thượng Quan Mặc~ Thượng Quan Mặc~.
Anh vươn tay, ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Cứ như vậy, anh đột nhiên mở mắt ra.
Hiện tại đêm đã khuya, cả phòng đen nhánh, thế giới tĩnh lặng không tiếng động, anh năm nghiêng ở trên giường, còn duy trì tư thế ôm, thế nhưng, trong ngực anh rỗng tuếch, không có ai, không có Lục Họa.
Cô chỉ ở trong mộng anh.
Nỗi cơ đơn trong lòng Thượng Quan Mặc đột nhiên phóng đại vô hạn, lúc đầu tất cả còn có thê chịu được, nhưng bây giò anh đột nhiên chịu không nỗi cảm giác trồng không, còn có đềm tối dài dằng dặc cô độc này.
Là bởi vì cô đã từng tới sao?
Cô tới, cho anh hy vọng, vì vậy anh hoàn toàn quên ¡ mắt đau đớn quá khứ, lại muốn tiền đến bên cạnh cô, dù cho anh cũng biết như thê không hề có tôn nghiêm, nhưng anh nghiên nát kiêu ngạo cùng ngông nghênh một thân, chỉ muôn ở bên cô.