Chương : Nói Em Yêu Anh
Lần trước trong ngày sinh nhật của anh, hai người tan rã trong không vui, anh yêu cầu chị Hoa dừng mọi công việc của cô lại, còn bảo chị nói với cô nghĩ thông thì tìm đến anh, nhưng cô vẫn không đến.
Cô không những không đến mà còn tự mình nghĩ cách đi quay livestream, buổi livestream của Diệp Linh rất nhỏ, không có ảnh hưởng gì, anh cũng thờ ơ, xem cô rời khỏi anh cô có thể làm được gì.
Cô lón lên dưới đôi cánh của anh, được anh cẩn thận che chở, bông hồng mỏng manh này chưa bao giờ chịu qua gió táp mưa sa.
Cô tiến vào làng giải trí cũng là anh mở đường, không chỉ có đoàn đội kim bài che chở cô, mà tài nguyên cao nhát cũng là chủ động dâng đến cửa.
Cố Dạ Cần cảm thấy mình đã chiều hư cô, cô còn dám làm trái ý anh, nếu không dạy cho cô một bài học thì cô sẽ không biết chính mình có bao nhiêu cân lượng.
Vì vậy, Cố Dạ Cẩn đã không vào phòng livestream, anh không có hứng thú biết, anh chắc chắn Diệp Linh không thể làm được bát kỳ cử động gì.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, người đại diện kim bài chị Hoa của Diệp Linh vội vàng bước vào, giống như có một chuyện quan trọng cần báo: “Cố thiếu.”
Cố Dạ Cần thản nhiên khẽ liếc Hoa Tỷ: “Chuyện gì?”
“Cố thiếu, anh hẳn đã nghe nói về buổi livestream của Linh Linh, livestream của Linh Linh đã đá buổi livestream Hạ Nghiên Nghiên xuống, lên thẳng topsearch, đồng thời buổi livestream của cô ấy cũng lập kỷ lục mới trong giới livestream.”
“Trong buổi livestream này, toàn bộ trang phục từ đầu đến chân của Linh Linh đều được bán hết sạch, có người còn bình luận hỏi Linh Linh thích tô son gì, đây không phải là sản phẩm Linh Linh cần bán, nhưng cô ấy thản nhiên nói vài câu, những cư dân mạng đó đã nhanh chóng đi vào đường link cây son kia, mấy giây đã cháy hàng.”
“Điện thoại của tôi vừa bị nổ tung, nhiều thương hiệu hạng nhát đã liên hệ với tôi đề nghị hợp tác với Linh Linh. Tất nhiên, tôi cũng nhận được những lời phàn nàn từ giới livestream, họ đều cầu xin Linh Linh đừng livestream nữa, trả lại bát cơm cho họ.”
Cố Dạ Cần trực tiếp câu đôi môi mỏng, anh chắc chắn cô sẽ không làm được gì, vậy mà cô lại nháo ra động tĩnh lớn đến như thế.
Có Dạ Cần nhanh chóng lấy điện thoại ra, trực tiếp bỏ qua ánh mắt cười nhạo của Lục Hàn Đình, click vào phòng livestream.
Diệp Linh đang chuẩn bị cho buổi trình diễn trang phục, buổi livestream đang phát nhạc, cô mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, tóc đuôi ngựa buộc thấp, có vài lọn tóc xoăn màu nâu trà quấn quanh chiếc cổ trắng noãn của cô. Cô theo điệu nhạc khẽ lắc mông, cô gái tỏa ra nét trong sáng tươi đẹp, mềm mại đến nỗi có thể vắt ra nước.
Vào lúc này, âm nhạc đột nhiên thay đổi, búi tóc đuôi ngựa xinh đẹp của Diệp Linh đột nhiên bung xõa ra, bộ váy công chúa màu hồng của cô đột nhiên biến thành một bộ đồ tây trang màu đen.
Cô gái thuần khiết mềm mại vừa nãy biến mắt, lúc đuôi mắt cô khẽ liếc sang, khóe mắt cao ngạo lạnh lùng mê người, còn lấy tay thắt lại cà vạt trên cổ mình.
Màn hình trong phòng Iivestream thực sự bùng nỗ, toàn là những bình luận: “Ngầu quá a… Linh Linh mặc tây trang đã trực tiếp giết chết tôi rồi, tôi chết chắc rồi!”
Đồng tử của Cố Dạ Cần co rút mạnh lại, vì sự kích thích do bộ đồ của Diệp Linh gây ra. Cô gái này khi rời xa anh vẫn rất dễ thương và mềm mại, trong hai năm qua, anh cũng nghĩ xem khi lớn lên cô sẽ trông như thế nào, nhưng không hề ngờ được cô lại trở thành dáng vẻ yêu nghiệt hại nước hại dân như thế này.
Chị Hoa đã theo Diệp Linh được hai năm, cô lại lần nữa bị nhan sắc của Diệp Linh làm hoảng sợ, đúng như bên ngoài nói, khuôn mặt của Diệp Linh sinh ra để dành cho làng giải trí.
Cố Dạ Cần xem buổi livestream, liếm môi mỏng, sau đó anh tiện tay thưởng cho buổi livestream một khoản tiền cực lớn, lúc pháo hoa nổ hoan nghênh anh là vị kim chủ đại nhân mới, anh để lại một câu: “Nói em yêu anh.”