Chương : Bà Ta Vĩnh Viễn Đều Sẽ Không Trở Lại
Lý Ngọc Lan đi tới trước giường bệnh, Hạ lão gia
đang nằm trên giường bệnh.
Trong ánh mắt Lý Ngọc Lan lộ ra oán độc, lão già
chưa chết này, đã vậy mạng còn quá lớn, hạ độc rồi
vẫn không giết được ông ta.
Bà ta nhanh chóng lấy ra ống tiêm, đâm ống tiêm vào
trong tay lão gia.
Thế nhưng rất nhanh bà ta liền phát hiện điểm không
thích hợp, bởi vì cánh tay ông cụ lạnh như băng lại
cứng ngắc, giống như… đã chết rồi!
Chuyện gì xảy ra?
Lý Ngọc Lan đưa ngón tay đưa tới dưới mũi ông cụ,
nơi đó đã đã không còn hơi thở.
Ông cụ đã sớm chết!
Không xong, bà ta trúng kế rồi!
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, ánh đèn
trắng chói mắt bạch tỏa qua, một nhóm người mặc
đồng phục cảnh sát xông lên trước, trực tiếp chế trụ
Lý Ngọc Lan lại, ống tiêm kia cũng đặt ở trong túi kín gió.
“Lý Ngọc Lan, chúng tôi ta nghi ngờ bà có liên quan
đến một vụ án có ý giết người. Bây giờ chứng cớ xác
thật, chúng tôi sẽ đưa bà về thẩm tral”
Lý Ngọc Lan trợn to hai mắt, khuôn mặt hoảng sợ
cùng bắt an, bà ta nhanh chóng giãy dụa: “Các người
buông ra, tôi không có, tôi không phải, các người hiểu lầm rồi.”
Lúc này có hai người đi đến, là Hạ Tịch Quán cùng Hạ
Chấn Quốc.
Trong nháy mắt thấy Hạ Tịch Quán, Lý Ngọc Lan đã
hiểu, ông cụ đã sớm chết, đây chẳng qua là Hạ Tịch
Quán và Hạ Chắn Quốc bắt tay diễn một tuồng kịch,
mà bà ta lại sập bẫy.
Lý Ngọc Lan lạnh cả người, cả người bà ta như rơi
xuống vực sâu: “Hạ Tịch Quán, là mày, lại là mày, là
mày hại tao!”
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán lạnh lùng nhìn Lý
Ngọc Lan, giọng nói trong veo gắn từng chữ: “Đến tột
cùng là ai hại ai, tôi tin tưởng pháp luật sẽ trả lại công lý.”
“Mày!
Lúc này Hạ Chấn Quốc xông lên trước, giơ tay lên
hung hăng tát Lý Ngọc Lan một bạt tai, ông ta tuy là
phối hợp Hạ Tịch Quán diễn kịch, nhưng thế nào ông
ta cũng không tin người đàn bà chung chăn chung gối
với mình hơn mười năm ròng lại duỗi hay bàn tay tội
ác về bố mình, mà ông ta lại bị gạt nhiều năm đến vậy!
“Lý Ngọc Lan, con đàn bà rắn rết ác độc này, tôi vốn
không tin bà hại chết bố tôi, tôi không tốt với bà sao,
bà còn cái gì mà không biết đủ, tại sao phải hại chết
bố tôi?” Viền mắt Hạ Chấn Quốc đỏ bừng trừng mắt
Lý Ngọc Lan.
Trên mặt Lý Ngọc Lan nhanh chóng nổi lên dấu tay đỏ
tươi dấu, bà ta biết đời mình tàn canh rồi, hiện tại bà
bị bắt tại chỗ, căn bản không thể nào chống ché, hết
thảy đều không dối gạt được.
“Hạ Chấn Quốc, làm sao ông có mặt mũi nói ông đối
tốt với tôi, năm đó tôi làm bồ nhí của ông, sinh Nghiên
Nghiên cho ông, thế nhưng lão già không chết này
không cho tôi vào cửa, còn không chịu thừa nhận thân
phận Nghiên Nghiên, ông uất ức ngu hiếu ngay cả
rắm cũng không dám thả, lão già chết tiệt này chính là
chướng ngại vật của tôi, tôi đương nhiên muốn trừ
khử lão ta!”
“Hạ Chấn Quốc, ông đừng oán người khác, những
thứ này đều là bởi vì ông ngu xuẩn, ông không thích
Hạ Tịch Quán, tôi cũng không thích Hạ Tịch Quán,
cho nên tôi đúng lúc bày kế đẩy ông ta ngã rồi giá họa
lên đầu nó, thế nhưng đưa nó đến nông thôn là sự lựa
chọn của ông, cũng là ông để tôi trở thành Hạ phu
nhân, cho tôi cơ hội lần nữa độc hại lão già đáng chết
này, đây hết thảy đều là do ông gieo gió gặt bão!”
Hạ Chắn Quốc toàn thân run rầy, hận không thẻ tát Lý
Ngọc Lan thêm một bạt tai, nhưng mỗi lời Lý Ngọc
Lan nói lại là lời thật, câu câu chữ chữ nện vào trong
lòng ông ta, khiến ông ta khó chịu.
Chưa bao giờ khó chịu như thế.
“Mang bà ta đi!”
Lúc này Lý Ngọc Lan bị mang đi.