Chương : Xảy Ra Chuyện Rồi
Chương : Xảy Ra Chuyện Rồi
Lý Ngọc Lan dời ánh mắt hung ác không cam lòng từ
người hạ chấn nước đến Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch
Quán, tao sai rồi, năm đó tao không nên chỉ đưa mày
đến nông thôn, tao nên giết mày luôn, nên tiễn mày
với mẹ mày xuống hoàng tuyền gặp nhaul”
Đôi mắt Hạ Tịch Quán trong vắt, không nhiễm lấy dù
chỉ là một hại bụi, cô chậm rãi câu môi: “Lý Ngọc Lan,
tôi sẽ giúp bà thực hiện nguyện vọng, yên tâm, bà sẽ
không cô đơn, bởi vì tôi rất nhanh sẽ tiễn con gái bà
Hạ Nghiên Nghiên đoàn tụ với bà.”
Lý Ngọc Lan chấn động, hệt như điên giãy dụa, muốn
nhào tới liều mạng với Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán,
việc này đều là tao làm, không liên quan gì đến
Nghiên Nghiên, mày đừng động vào nó, mày không có
chứng cứ mà, ha ha ha.”
Nếu như nói trên người Lý Ngọc Lan còn điểm nào tốt
thì, bà ta chính là người mẹ tốt, bà ta thật tâm thương
yêu Hạ Nghiên Nghiên.
Hiện tại bà ta biết mình không chạy khỏi, cho nên
muốn nhận hết mọi tội lỗi.
Nhưng, cô làm sao có thể bỏ qua Hạ Nghiên Nghiên?
Kế tiếp chính là Hạ Nghiên Nghiên!
Lúc này cảnh sát đã đi tới: “Hạ tiểu thư, về tố cáo của
cô với Hạ Nghiên Nghiên, chúng tôi đã điều tra qua,
thế nhưng hiện nay cũng không tiến triển gì và chứng
cớ xác thực, chúng tôi chỉ có thể mời cô ta hợp tác
điều tra, lại không thẻ bắt bớ cô ta.”
Đó là chuyện bình thường, Hạ Nghiên Nghiên làm việc
đều không để lọt một giọt nước, cô ta đẩy Lý Ngọc
Lan lên, bây giờ ông nội đã qua đời, càng không có
nhân chứng.
“Tịch Quán…” Hạ Chấn Quốc đi tới: “Việc này đều là
Lý Ngọc Lan làm, không liên quan gì đến Nghiên
Nghiên, tôi đặt cược tất cả tâm huyết lên người
Nghiên Nghiên, hiện tại Lý Ngọc Lan đã đền tội rồi,
nên hãy để cho hết thảy đều kết thúc đi! Cô cũng
không thể khiến tôi thê rời nữ tán, cửa nát nhà tan
chứ?”
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Hạ Chấn Quốc: “Hung thủ
hại chết ông nội, một kẻ cũng đừng nghĩ trốn, giờ tôi
sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô gái ông yêu thương
nhất cho ông xeml”
“Cô… cô làm gì, cô cũng không có chứng cứ.”
Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng thành đường
cung nhàn nhạt: “Giờ chắc là Hạ Nghiên Nghiên
đang… chim sợ cành cong nhỉ?”
Hạ gia.
Hạ Nghiên Nghiên đứng ngồi không yên, phía ngoài
màn đêm càng ngày càng tối đặc, vậy mà Lý Ngọc
Lan vẫn chưa về.
Mắt phải của cô ta không ngừng giật giật, luôn cảm
thấy chuyện gì không tốt xảy ra.
Lúc này “ting ting” một tiếng, chuông cửa bị nhắn.
Hạ Nghiên Nghiên vui vẻ, nhanh chóng chạy đi mở
rộng cửa: “Mẹ…”
Nụ cười Hạ Nghiên Nghiên cứng lại, vì bên ngoài
không phải Lý Ngọc Lan, mà là Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán đền!
Hạ Tịch Quán không phải đến một mình, Hạ Nghiên
Nghiên ngắng đầu, trên sân cỏ phía trước đậu vài xe
cảnh sát, cảnh sát cũng đến.
Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên trăng bệch, đôi mắt thay
đổi liên tục: “Hạ… Hạ Tịch Quán, cô tới đây làm gì,
những cảnh sát kia…”
“Những cảnh sát kia là tới bắt cô, Hạ Nghiên Nghiên,
tội của cô đã bại lộ.” Hạ Tịch Quán có lực vang vang
nói.
Hai chân Hạ Nghiên Nghiên như nhữn ra, nhưng cô ta
rất nhanh đã trấn định lại: “Hạ Tịch Quán, tôi nghe
không hiểu cô nói gì cả, nói chuyện gì cũng cần có
chứng cứ, cẩn thận tôi tố cáo cô tội phỉ báng!”
Hạ Tịch Quán lấy điện thoại của mình ra: “Đoán xem
đây là cái gì, ngày hôm qua sinh nhật bố cô, cô nghĩ
rằng tôi chỉ là tới dự sinh nhật à? Kỳ thực từ lúc trong
phòng khách tôi đã đặt camera, kế hoạch và bí mật
mà cô và Lý Ngọc Lan đều bị ghi lại, đây chính là
chứng cứ.”
Cái gì?
Hạ Nghiên Nghiên giơ tay lên cướp điện thoại Hạ Tịch
Quán: “Đưa điện thoại đây, để xem cô nói thật hay
giả.”
Hạ Tịch Quán nâng cao tay của mình, ngoẹo đầu cười
một tiếng: “À được rồi, quên nói cho cô biết, thực ra
ông nội đã qua đời rồi, đó chỉ là chúng tôi diễn trò, rất
đáng tiếc các người đều trúng kế, mẹ cô Lý Ngọc Lan
lập tức bị cảnh sát bắt tại trận, bây giờ đã vào tù rồi,
bà ta không về được, vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.”