Chương : Con Nhớ Mẹ
Hạ Tịch Quán cho là mình sẽ vui vẻ, thế nhưng cô
không hề vui chút nào, cô nhìn xung quanh biệt thự
Hạ gia rộng lớn, nơi này có tháng ngày tốt đẹp nhất
của cô, khi đó nơi đây còn tràn đầy ánh mặt trời sáng
rỡ cùng tiếng cười nói, nhưng bây giờ lại là cảnh tang
tóc vắng lặng.
Cô muốn, không có người nào là người thắng.
Hạ Tịch Quán đẩy ra cửa phòng Hạ Nghiên Nghiên,
nếu như có thể, cô vĩnh viễn không muốn bước chân
vào đây, bởi vì Lục tiên sinh của cô từng ở đây lăn
giường với Hạ Nghiên Nghiên.
Chỉ cần nghĩ tới điều này, trong lòng của cô còn mơ
hồ đau đớn.
Song, cô phải tới, bởi vì cô muốn tìm lại y điển của mẹ.
Hạ Tịch Quán mở ra ngăn kéo của Hạ Nghiên Nghiên,
ở phía dưới cùng trong ngăn kéo, cô tìm được quyển
y điển kia.
Ngồi trên ghé, Hạ Tịch Quán lật ra trang thứ nhất của
y điển, trong nháy mắt đã ươn ướt viền mắt, bởi vì cô
thấy được chữ của mẹ, đây là… chữ mẹ lưu lại.
Tí tách một tiếng, một giọt nước mắt trong suốt rơi
xuống, nhanh chóng nhuộm ướt trang giấy.
“Quán Quán, chạy chậm chút, cẩn thận té đấy con.”
“Quán Quán nhỏ của mẹ thật xinh đẹp, thực sự là
công chúa nhỏ của mẹ.”
Vang vọng bên tai Hạ Tịch Quán là âm thanh từ cõi
xưa, mẹ ôm cô, cô ở trong lòng ngực vừa thơm vừa
mềm của mẹ, tùy ý lăn lộn, thoả thích vui cười.
Hạ Tịch Quán cầm quyền y điển, ôm ở trong ngực của
mình, cô cúi đầu, ở bên người mẹ knức nở nghẹn
ngào, mẹ, mẹ đang ở đâu, Quán Quán nhớ mẹ.
Hạ Tịch Quán quá đau lòng, nên cô không mở lại
ngăn kéo, thật ra ở tận cùng bên trong ngăn kéo đặt
khối ngọc bội cô từng đánh mắt.
Hạ lão gia được đưa đi chôn, ngày đó bầu trời đổ cơn
mưa nhỏ, cả người Hạ Tịch Quán mặc đồ đen, cầm
dù đen, lặng lặng đứng trước mộ ông cụ một ngày.
Lúc này bước chân sau lưng truyền đến tiếng, có
người đặt một bó hoa trắng trước bia mộ, Hạ Tịch
Quán ngắng đầu, là Tô Hi đã lâu không lộ diện.
Hạ Tịch Quán đã rất lâu không gặp Tô Hi, thực ra mấy
năm nay Tô Hi cũng rất ít khi lộ diện, dường như sau
khi cô trở về Hải Thành, Tô Hi mới về Hải Thành theo.
Mấy năm nay, anh ta dường như cũng không ở Hải Thành.
Tô Hi đứng thẳng thân, trong mưa gió, anh ta bung
chiếc ô đen cùng đứng song song với cô: “Quán
Quán, cô làm xong rồi, đã hạ màn một cách hoàn mỹ
câu chuyện mười một năm trước.”
Hạ Tịch Quán mang găng tay đen, mái tóc đen thanh
thuần dùng dây tóc buộc thấp, bên tai cắm một đóa
hoa trăng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt Lệ an tĩnh
mà bi thương, cô không nhìn Tô Hi, chỉ là nhỏ giọng
nói: “Tôi còn có một nghi hoặc, mười một năm trước vì
sao anh đứng ra làm chứng cứ giả, nói là tôi đẩy ông
nội xuống lầu, anh cùng phe với Hạ Nghiên Nghiên
bọn họ ư? Nhưng, tôi phái người điều tra qua, anh
không hề lén lút liên hệ với bọn họ, tay chân anh cũng
cũng quá sạch sẽ.”
Tô Hi cong môi: “Quán Quán, tôi làm những thứ này
chẳng qua đều là nghe lệnh hành sự.”
“Nghe lệnh? Anh nghe lệnh ai?” Hạ Tịch Quán nhìn về
phía Tô Hi.
Tô Hi cũng nhìn cô: “Đương nhiên là nghe lệnh mẹ cô.
Hàng mi Hạ Tịch Quán khẽ run: “Tôi không hiểu.”
“Mẹ cô trước khi gặp chuyện không may đã từng nói
với tôi, nêu như cô có bât kỳ ngoài ý muôn nào, bảo
tôi chặt đứt tất cả liên hệ của cô với Hải Thành, lập
tức đưa cô về nông thôn, cho nên tôi biết thời biết thé,
giúp bọn người Lý Ngọc Lan, sau đó lại tìm một thầy
xem bói, nói cho Hạ Chấn Quốc mạng cô rất cứng,
thật ra thì, chuyện của Hạ gia tôi không có hứng thú
chút nào, tôi chỉ nghe lệnh của mẹ cô.”
Hạ Tịch Quán kinh sợ, cho tới bây giờ cô chưa từng
nghĩ chân tướng là như vậy.
Cô cho rằng tất cả đã lộ ra chân tướng rồi, nhưng là
bây giờ vậy mà càng thêm khó bề phân biệt.
Hạ Tịch Quán phát hiện mình chưa từng hiểu được
mẹ mình, thậm chí là trước mắt người đàn ông anh
tuấn trước mặt Tô Hi này.