Chương : Hầu Gái Vào Phòng Anh
“Quán Quán, tôi mang thím Lâm đi rồi, tôi ở Đế Đô chờ cô.”
Nói xong, Tô Hi xoay người rời đi.
Anh ta ở Đề Đô đợi cô?
Anh ta chính là một trong tứ đại hào môn ở Hải Thành,
vậy mà anh ta lại ở Đề Đô đợi cô?
Lại là Đề Đô.
Tựa hồ rất nhiều người đều ở Đề Đô chờ cô, nơi đó
dường như có vật gì cứ luôn gọi cô về.
Ngay từ đầu Hạ Tịch Quán đã có cảm giác này, hiện
tại Tô Hi lại khơi gợi lên làm cho loại cảm giác này
càng thêm rõ ràng mãnh liệt hơn.
Hạ Tịch Quán nghiêng người, nhìn bóng lưng rời đi
của Tô Hi, mưa lốp bốp rơi, toàn thân áo đen làm anh
ta có vẻ đặc biệt tuần dật thanh bần, giọt mưa từ mặt
dù đổ xuống, dĩ nhiên cũng không bắn tới người anh,
lại càng thêm toát lên mấy phần thần bí.
Tô Hi này rốt cuộc là người nào?
Anh ta hoàn toàn nghe lệnh của mẹ cô?
Hạ Tịch Quán biết mẹ rất thích Tô Hi, khi đó mẹ luôn
là một tay năm cô, một tay nắm Tô Hi, mấy năm đấy
Tô Hi luôn là tự tay mẹ dẫn ra ngoài.
Cô dường như bỏ quên thứ gì.
Hạ Tịch Quán chìm trong suy nghĩ, không chú ý tới
phía trước khu mộ lặng lặng đậu một chiếc Limo sang
trọng, Lục Hàn Đình tới.
Lục Hàn Đình ngồi ghế sau, anh đã xuất viện, ngày
hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng đeo caravat, bên
ngoài mặc áo ghi lê, bên ngoài choàng áo khoác đen,
anh mới từ hội nghị cấp cao của công ty qua, cả
người toát lên vẻ anh tuần tự phụ, nâng tay nhắcchân
đều tràn ngập mùi vị thành thục ưu nhã.
Hiện tại đôi mắt thâm thúy của anh xuyên qua lớp cửa
sổ rơi vào trên người cô gái, thấy cô nhìn chằm chằm
bóng lưng của Tô Hi, anh chau lại hàng mày kiếm anh
khí, giữa ấn đường tản ra sương lạnh.
Nghiêm Kiên ngồi ghế lái cảm thấy được trên người
đàn ông đột nhiên tràn ra khí lạnh, gần đây tinh thần
chủ tịch không có biến động gì, nhưng mặt mày lại
quá mức bình thản, lại lộ ra hơi lạnh xa cách, toàn bộ
công ty đều là áp lực đè nén, không dám thở mạnh.
Lúc này bên ngoài lại có bóng người cao to tiến đến,
là Lục Tử Tiễn bung dù đen đi tới.
Nghiêm Kiên cảm thấy da đầu có chút tê dại, anh ta
xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông ngồi
phía sau: “Lục tổng, máy người này… mấy người này
quá quá thật đúng là tranh thủ mà, mới vừa ly hôn,
bọn họ đã không nhịn được rồi.”
Lục Hàn Đình rất sớm đã tới, một mực ở đây nhìn cô,
anh biết cô rất khó chịu, thế nhưng anh không có cách
nào đến gần cô, không có cách nào khiến cô thoải mái.
Sau đó anh thấy Tô Hi tới, hiện tại Lục Tử Tiễn cũng đến…
Lục Hàn Đình ngắng đầu, con ngươi sắc bén như
chim ưng nhìn lướt qua trên mặt Nghiêm Kiên.
Tiếng “à” kia của Nghiêm Kiên kẹt trong cổ họng,
không thốt ra được, anh ta cảm thấy cần cổ lạnh lẽo,
ánh mắt nổi máu ghen của chủ tịch đáng sợ quá đi mắt.
“Trở về đi.” Lúc này Lục Hàn Đình nhấp đôi môi mỏng
mở miệng nói nói, anh không thể ở lại chỗ này nữa,
anh sợ không khống chế được chính mình.
“Vâng thưa Lục tổng.”
Chiếc Limo sang trọng nhanh chóng rời đi.
Trước bia mộ, Lục Tử Tiễn đặt đóa hoa trong tay đến
trước bia, sau đó nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Tịch
Quán, em còn dự định gì nữa không, hai ngày sau tôi
sẽ rời khỏi đây về Đề Đô rồi.”
“Anh phải đi sao?”
“Ừ, tôi chỉ có thời gian một năm, hiện tại thời gian đã
đến, tôi không thể rời đi quá lâu, hơn nữa mẹ tôi vẫn
luôn giục tôi trở về, Tịch Quán, theo tôi cùng về đi.”
Lục Hàn Đình đã từng nói, một năm này anh ta chính
là tới Hải Thành tìm cô, nhưng Hạ Tịch Quán rũ xuống
hàng mi dài, không còn cách nào đáp lại anh: “Tôi sắp
xếp chút đã, rất nhanh sẽ đến Đề Đô thôi.”