Nếu có ai hỏi hắn, lạc thú khi xuyên tới tiểu thuyết là gì.
Thì đó chính là cùng hệ thống đi tìm chết!
Mẹ nó cái thể loại hệ thống gì đây! Bảo là hắn đã hoàn thành xong phần diễn của mình, sẽ không gặp nam nữ chính đâu.
Thế mà đến cả khi hắn tự nguyện chạy khỏi nam chính thì lại bị gã ta tìm đến!
Lừa đảo!
"Anh mau cút! Đừng có mà đứng chặn đầu xe của tôi!"
"Mau đi về!"
Cái tên này bị làm sao vậy! Đi làm nam chính ngôn tình bá đạo đi đừng làm một cái quần chúng đứng chặn đầu xe làm trò con bò nữa!
Duẫn Ngôn thật sự rất cáu, máu nóng trong người xộc lên đến não.
Thà rằng cứ cầm dao giết hắn luôn đi, cứ bày đặt làm anh rể thân thiện lấy lòng em vợ làm cái gì.
Ngoài tác giả ra thì độc giả tôi đây là người hiểu anh nhất đấy, cái mặt thì sáng sủa đẹp trai mà chơi trò ăn vạ chặn đầu xe!
Truy Thục biết Duẫn Ngôn là kẻ ăn mềm không ăn cứng.
Nhưng mà lần này có chút khác...
Duẫn Ngôn nóng máu rút súng, mở cái nắp xe phía trên thò đầu ra chĩa vào mặt Truy Thục mà bóp cò.
Nếu không nhờ dị năng sấm sét có sẵn trong người thì Truy Thục thật sự về với tổ tiên rồi.
"Cậu..!"
"Đờ cờ mờ! Ông đây ghét nhất là anh! Mau cút, đừng có đụng vào bé yêu của tôi!"
Truy Thục kinh ngạc, nhìn hắn chuẩn bị bắn phát thứ hai thì mau chóng đứng xa ra một chút.
Thu hút một đám người chạy tới, là quân nhân bảo vệ căn cứ..
"Mau dừng tay!"
Huỳnh Giang nhíu mày nhìn bóng người quen thuộc, vậy mà lại vô tình gặp lại tên nhóc họ Bạch kia! Quá tốt rồi, y có thể xin lỗi!
"A Ngôn!"
"Cút!!"
Huỳnh Giang bị hắt hủi, cảm thấy tủi thân vô cùng..
Duẫn Ngôn nhìn nam chính cùng nam phản diện gặp nhau.
Thế mà yên bình phết, không cầm dao lao vào đấm nhau đòi sống đòi chết, chắc là do nam chính chưa gặp Tô An để cô tiểu thư này trúng tiếng sét ái tình.
Nếu mà gặp rồi thì Huỳnh Giang sẽ không như thằng tử kỉ ngồi ôm gối để mất hình tượng với tình địch đâu
"Tch, muốn yên ổn một tí cũng không xong"
Hắn muốn lên cấp sớm sớm để bớt sợ nam chính, chứ cứ mỗi lần thấy hắn ta thì cơ thể theo bản năng mà sợ hãi, tim đập tình thịch trong khi thì hắn lại chẳng sợ tí nào.
Đây hẳn là do não ám ảnh bị tra tấn bởi nam chính nên thành phản xạ của cơ thể đi.
Huỳnh Giang thương tâm một hồi mới để ý, ngoài người mình cần tìm còn có thêm một cái nam nhân anh tuấn khác.
Khi vừa gặp người này, bản năng của một quân nhân nhắc nhở y rằng tên này rất nguy hiểm.
Cơ mà nguy hiểm thì sao chứ? Y là muốn xin lỗi A Ngôn vì đã nặng lời, hẳn là cậu ta còn giận y lắm.
"A Ngôn?" Em rể của hắn có bạn là quân nhân? Hình như gã từng thấy tên này.
Con một của thế gia họ Huỳnh, làm thủ lĩnh căn cứ phố K.
Nghe nói rằng rất tài giỏi, lạnh lùng cấm dục, sao giờ lại giống thằng thiểu năng thế kia?
Duẫn Ngôn thấy tình hình không ổn, lùi thì bị tên họ Huỳnh kia chặn đuôi xe, tiến thì bị tên nam chính chặn đầu.
Đờ cờ mờ, cái tình huống này là tiến thoái lưỡng nan trong truyền thuyết có phải không? Ai cứu hắn đi, xin đấy!..
Ai ngờ lời cầu cứu được ứng nghiệm ngay, hai tên đều có điện thoại, sau đó mau chóng chạy về.
Đây là..gái gọi đi? Chạy nhanh như vậy, đây được gọi là sức mạnh của tình yêu à?
"Haiz, thoát rồi..!".
Ngôn Tình Hài
_____________Hết chương _____________.