Duẫn Ngôn theo bản đồ hệ thống mà đưa Tô An trở về khu an toàn.
Tâm trạng căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng được buông xuống.
"Tiểu thư, tôi thả cô ở đây nhé?" Duẫn Ngôn dừng xe trước cánh cổng lớn đi vào khu an toàn.
Hắn lúc này muốn tạt qua nhà Carl, muốn tặng người anh em của mình một món hời để xin lỗi đã bỏ đi một mình.
"Hừ, hết việc là bỏ chị đây, cậu được lắm"
"Haha, xin lỗi, lần sau tôi sẽ bồi thường"
Duẫn Ngôn đưa tay lên gãi đầu, dạo đây bị cô nàng này coi là em trai mà đối xử khiến hắn vô cùng ngại ngùng.
Phải biết Tuyết Nhi kia là chị gái của thân thể này nếu không tính kế hay khinh nhục hắn đã là nhân từ lắm rồi.
||||| Truyện đề cử: Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang |||||
Nói rồi hắn mau chóng đem xe phóng nhanh khỏi tầm mắt của Tô An.
Phận trai mười hai bến nước, gái thì không có nhưng người coi hắn là em trai đối đãi thì là nhiều đến bất thường.
Có lẽ hắn không có duyên với tình yêu đôi lứa rồi (T^T)
Tâm trạng hứng khởi khi được trở về nơi có đồng bạn của mình liền bị dập tắt khi hắn nhìn thấy khu nhà của anh em mình tan hoang.
Hắn nhớ trước khi rời đi, nơi đây có đủ những thùng xốp trồng cây giống, giờ thì nơi nơi đổ nát hoang tàn.
Chuyện gì đã xảy ra?
Duẫn Ngôn mang tâm trạng lo lắng tìm kiếm một vòng rồi chạy hẳn qua các hộ khác đều không có người.
Nếu không phải vì bản thân hắn không ngửi thấy mùi máu thì hẳn hắn sẽ trực tiếp ngất ngay tại chỗ.
Không có hệ thống chỉ dẫn, hắn chỉ có thể chạy thật nhanh đến nhà Huỳnh, mong muốn tìm kiếm được một chút hi vọng cuối cùng.
Ít ra không có họ Huỳnh thì cũng sẽ còn ba mẹ của anh ta.
Nhưng đến được căn nhà kia thì dù có bấm muốn nât cái chuông cửa thì cũng không có bất cứ một ai đáp lại.
Như thể những người mà hắn từng quen biết kia đã bốc hơi khỏi nơi đây.
Lúc này hắn bắt đầu cảm thấy nặng nề, cái cảm giác đã lâu không thấy kia lại đến.
Hắn nắm chặt lấy phần áo trước ngực, cố gắng điều tiết lại hơi thở của mình.
Bản thân cố gắng suy nghĩ thật thoáng là thế nhưng hắn càng cố gắng bao nhiêu, các tình huống xấu nhất lại cứ liên tục lập đi lập lại trong đầu hắn
Một kẻ đối mặt với xuyên không vẫn dửng dưng, đối mặt với xác sống lại chẳng có chút kinh hãi nào ngoài những biểu cảm khó chịu trên mặt lại chính là một người mang chứng rối loạn lo âu..
Duẫn Ngôn cho rằng bản thân là một kẻ mang tinh thần thép, bất cứ thứ gì trên đời cũng không thể cản bước hắn hay khiến hắn sợ đến khi bố mẹ của hắn tai nạn xe qua đời.
Ngày đưa tang cũng là ngày đầu tiên mà hắn phát bệnh, khi đó cả người đều nặng nề khó thở, trái tim bé nhỏ thì liên tục đập mạnh, cả cơ thể sẽ rơi vào trạng thái yếu đuổi nhất rồi ngất lịm đi.
Sau lần đầu phát bệnh, hắn cũng không có bị lại lần nào thế nhưng bóng ma tâm lý đã khiến hắn ngại tiếp xúc với thế giới xung quanh.
Hắn sợ..những người hắn quen sẽ như bố mẹ hắn rời bỏ.
Hắn sợ trải qua cảm giác đau đớn đến tận tâm can, sợ hãi người mà hắn coi trọng lại mãi mãi biến mất.
Rất sợ..
Bây giờ, qua đến thế giới mới, hắn vô tình quen được với mọi người.
Khi đã có cảm tình thì lúc này hắn lại sợ hãi những người duy nhất có mối quan hệ với hắn tại thế giới tàn khốc này biến mất mãi mãi.
Cho dù tại nơi khốc liệt như này sinh tử muôn vạn, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí ai cũng có thể chết bất cứ lúc nào nhưng hắn thực sự vẫn không muốn chấp nhận sự thật.
Cứ như vậy, Duẫn Ngôn ngu ngốc nghĩ lung tung, cứ ôm lấy cơ thể run rẩy của mình cào cấu rồi lịm đi ngay trước cửa nhà họ Huỳnh.
Trải qua giết chóc đã mài nhẵn bóng dáng thiếu niên ngây thơ thủa đầu thế nhưng cho dù bản lĩnh đến thế nào thì hắn cuối cùng cũng chỉ là con người.
Mà tâm lí của con người thì chính là con dao găm có thể đâm loạn bất cứ lúc nào.
[...]
Đến khi tỉnh dậy, hắn đã xuất hiện tại bệnh xá của khu an toàn
[Huhuhu, kí chủ, ngươi tỉnh rồi!!]
Ngay trước mắt hắn xuất hiện hình ảnh mèo béo đang khóc lóc, hình ảnh quỷ dị này khiến Duẫn Ngôn phải ngơ ngác nhìn nó.
[Ngài đã ngất đi ba ngày lận! Nếu không phải có người đi qua nhìn thấy báo cáo thì thực sự đã chết đói ngoài đường rồi!]
"Tao ngủ đến ba ngày..?"
Duẫn Ngôn day day trán, lúc này mới hoảng hốt nhớ ra khi hắn nửa tháng trở về đều không thấy dấu tích của người quen đâu nên tâm tình có phần hốt hoảng thành ra bệnh cũ tái phát.
Hắn có chút mù mịt nhìn mèo béo.
[Kí chủ...nam phản diện cùng mọi người chưa chết nhưng ta không cảm nhận được hắn đang ở đâu] Như biết kí chủ ngốc nhà mình định hỏi câu gì, nó trực tiếp thể hiện bản thân vô cùng có ích.
Hắn gật đầu, do lúc trở về không gặp lại người mà suy nghĩ ngu ngốc, nghĩ bậy nghĩ bạ.
Nếu để họ mà biết khi đó hắn cuống đến mức ngất xỉu thì hẳn sẽ cười hắn ba ngày ba đêm đi?
Thế là hắn quyết định lật chăn ra rồi chạy đi tìm người.
Trong nhà họ không thấy thì hắn sẽ đào tung cả khu an toàn này lên để tìm người!
"Duẫn Ngôn..cậu tỉnh rồi sao?"
"...."
Duẫn Ngôn đình chỉ hành động, ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt như nhìn một tên thiểu năng.
Thực tế, nếu không phải trên đầu anh ta có ghi hai chữ "Nam Chính" đỏ chót to đùng thù lù phía trên đầu của người kia thì hắn đã thực sự thật sự tin đây là họ Huỳnh mà lai vào vừa ôm vừa chửi.
"Anh là ai?" Vẫn là hỏi câu này cho an toàn đi..
"Cậu nói gì vậy Duẫn Ngôn?"
"...Họ Huỳnh không bao giờ gọi tôi là Duẫn Ngôn"
Hắn day mắt nhìn nam chính đang tỏ vẻ đáng thương trước mắt, cho dù cái lốt Huỳnh Giang phía ngoài rất giống đi nữa thì chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh nam chính làm cái mặt như vậy..
Thực sự rất buồn nôn có biết không? Thà anh ta cứ bình thường đi thì hắn còn cảm kích vì đã quan tâm đến hắn.
Nhưng lúc này, bảo hắn lên cơn lo âu vài lần một ngày cũng không muốn tưởng tượng hình anh nam phản diện khóc mếu làm nũng như Huỳnh Giang một chút nào chút nào.
"Bạch tiểu thiếu gia, cậu không đáng yêu chút nào"
"Tôi vui vì anh biết điều đó"
Duẫn Ngôn vừa nói vừa tiếp tục xỏ giày vào chân còn lại, hắn cảm thấy bản thân không cần tiếp tục nằm nữa mà nên chạy đi xông pha tìm kiếm anh em chí cốt.
Ninh Truy Thục âm trầm nhìn đối phương, đến một ánh mắt cũng không cho gã.
Cứ như vậy liếc một cái mà nhận ra tên họ Huỳnh mà gã đóng giả nhìn ra.
Thế nhưng lại không hề nhận ra hắn là người đóng giả.
Chẳng lẽ sức hút của gã còn không bằng một người cả ngày chỉ biết vẫy đuôi cẩu hay sao?
Duẫn Ngôn đương nhiên không biết suy nghĩ của nam chính.
Bởi lẽ, nếu hắn mà biết thì sẽ bất chấp tính mạng mà thụi cho nam chính vài đấm còn mồm sẽ nói lớn, vì cái gì hắn phải nhận ra, thân quen lắm hay sao! Mắc cái giống gì bảo hắn sẽ coi trọng con cẩu lớn hình người kia! Nam chính mau cút về thị tẩm cho hậu cung, lượn lờ trước mặt hắn để làm cái lông gì!
Nhưng sự thật là họ Hùynh trong mắt hắn có sức hút hơn thật.
Hắn không có nhu cầu để bị nam chính lật qua lật lại bắt nạt, hắn không phải M!
_______________Hết chương ____________.