Kiều Định vào văn phòng đưa văn kiện, vừa vặn thấy Boss của mình nhìn điện thoại cười tươi như một bông hoa, như sói đói lâu ngày được nhìn thấy thịt.
Kiều Định ở cửa ho khan vài tiếng, ý đồ muốn Boss chú ý tới mình: “Khụ khụ…… Boss, tôi……”
Nghe được giọng nói, Tần Tư Hoán trong nháy mắt thu lại nụ cười tươi trên mặt, khôi phục vẻ mặt lạnh băng liếc nhìn Kiều Định: “Vào đi.”
Kiều Định nhìn thấy Boss mình thay đổi sắc mặt trong nháy mắt. Từ lúc ở bên cạnh Lộ thiếu, tâm tư của Boss càng ngày càng khó đoán, trước một giây phủ đầy mây đen, một giây sau có thể nở nụ cười mê hoặc chết người.
Đặt văn kiện lên bàn, Kiều Định trong lòng lo sợ, ấp úng nói: “Boss, vừa rồi Tần đổng nói, buổi tối ngài trở về nhà một chuyến, cùng ừm…… Mạnh tiểu thư ăn bữa cơm.”
“Mạnh Thanh Giai?” Giọng người đàn ông có ba phần lạnh.
Kiều Định căng da đầu: “Là. Tần đổng nói, mong ngài suy nghĩ kĩ.”
Tần Tư Hoán nhíu nhíu mày.
Mạnh Thanh Giai là em gái của Mạnh Vĩ, nhỏ hơn hắn với Mạnh Vĩ - tuổi, mấy ngày trước mới từ nước ngoài trở về.
Tần Minh đối Tần Tư Hoán rất bất mãn, thậm chí đem hết tất cả mọi chuyện tổng kết lại là tại vì Tần Tư Hoán kết hôn cùng đồng tính. Ông cảm thấy con trai phải cưới một người vợ, gia đình mới được yên bình. Mạnh Thanh Giai là cô con dâu Tần Munh vừa lòng, hai bên cũng hiểu biết lẫn nhau, coi như là môn đăng hộ đối.
Cho nên mới mời Mạnh Thanh Giai đến nhà, Tần Minh muốn dùng biện pháp khác đẩy Mạnh Thanh Giai vào lòng Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán không vui, Mạnh Thanh Giai cũng đâu có vui.
Mạnh Thanh Giai biết Tần Tư Hoán "cong", hơn nữa người đàn ông này lại lớn tuổi, cô không thích.
Tần Tư Hoán đóng văn kiện lại, ném lên bàn, mặt không biểu cảm: “Không đi.”
“Boss, ngài…… Ngài cùng Tần đổng quan hệ không thể như vậy hoài được.” Kiều Định nói: “Hai người vẫn là ba con……”
Tần Tư Hoán đứng lên, măt bình tĩnh đem cổ tay áo sơ mi cuốn lên một vòng, cài nút lại, nói: “Tôi buổi tối phải đi thăm bảo bối nhỏ, không rảnh.”
Kiều Định bị ăn một họng cẩu lương: “……” Hắn không muốn làm việc cho Tần Tư Hoán nũa!
Kiều Định nghĩ thầm, cái này đại khái là ngọt ngào đi. Hắn lại liếc mắt nhìn Boss nhà mình, nhớ đến đêm Bình An ngày đó Boss quăng xuống một đống công việc bắt trợ lý ở lại tăng ca, mình thì lại chạy đến bên cạnh Lộ Chỉ, trong lòng càng hoảng.
Hắn sớm hay muộn cũng biến thành một cây chanh tinh!
Còn chưa đến giờ tan làm, Tần Tư Hoán lại sử dụng đặt quyền của Boss, đi vào lối đi riêng rời khỏi công ty.
Hắn còn chưa đi đến bãi đỗ xe, đã nhận được điện thoại của Lộ Chỉ. Hắn vui vẻ mở điện thoại, chân vẫn bước không ngừng, giọng điệu mang theo vài phần suy nghĩ: “Lại nhớ chú?”
“Chú, chuyện là.” Lộ Chỉ uống xong trà sữa đem ly vứt vào thùng rác, kiềm nén lại tâm trạng kích động của mình: “Anh đoán thử em đang ở đâu?”
Tần Tư Hoán đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, ấn mở khóa xe, trở tay đóng cửa xe, hắn không suy nghĩ nhiều đến vậy, cũng không cảm thấy Lộ Chỉ có thể làm ra được chuyện gì. Hắn cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Được, chú đang đi ra sân bay rất nhanh là có thể nhìn thấy em.”
Lộ Chỉ nghe được lời này, sửng sốt ba giây. Cậu khiếp sợ nhưng nhiều hơn là chua xót, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
Cậu…… Cậu chỉ là nói giỡn với Tần Tư Hoán thôi mà, cậu chỉ là muốn cho Tần Tư Hoán một cái kinh hỉ thôi.
Lộ Chỉ còn tưởng lúc này Tần Tư Hoán còn ở văn phòng, cho nên chuẩn bị nói ra sự thật, nhưng cậu không dự đoán được, Tần Tư Hoán vì một câu nói của cậu mà đã xuống bãi đổ xe.
Trên tay cậu còn cầm theo ly trà sữa thứ hai, có chút ái náy mình làm sai chuyện: “Chú, em…… Em hiện tại đang ở dưới lầu của Tuấn Thành…… Anh, anh không cần đến thăm em.”
Bên kia điện thoại im lặng rất lâu, Lộ Chỉ nghe được tiếng khớp xương vang lên, còn có tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông. Tần Tư Hoán không là muốn đánh cậu đi?!
Lộ Chỉ càng cảm thấy chính mình quá hồ đồ, Tần Tư Hoán quan tâm cậu như vậy, thậm chí cũng chưa nghĩ đến là cậu đang lừa hắn, thật là không thèm làm việc mà bay đến Bắc Kinh. Mà cậu lại trêu chọc Tần Tư Hoán như vậy……
Lộ Chỉ không thấy hắn lên tiếng, trong lòng rất hốt hoảng, trong lòng hiếm khi có được chút gấp gáp, cậu giải thích nói: “Em trở về thành phố L để đóng phim, muốn tạo cho anh một bất ngờ, em…… Em thật sự không biết anh sẽ phản ứng lớn như vậy……” Cậu dừng một chút, thiệt tình thật lòng nói: “Rất xin lỗi chú, em về sau không trêu chú như vậy nữa. Anh, anh đừng có nóng giận được không?”
Giọng cậu rất cẩn thận, rất sợ Tần Tư Hoán không cảm thấy bất ngờ, ngược lại sẽ cảm thấy cậu hành động thiếu suy nghĩ.
…… Cậu ngay bây giờ mới phát hiện loại chuyện tạo bất ngờ này, thật sự rất trẻ con.
Rất lâu sau mới nghe được giọng nsoi của người đàn ông, hắn đang cười, tiếng cười rất thấp, nghe vào trong tai phá lệ ôn nhu, Lộ Chỉ nghe được hắn nói: “Anh rất thích cái kinh hỉ này.”
Lộ Chỉ tròng lòng đang hốt hoảng nháy mắt thở nhẹ ra một hơi, cậu mím môi, có chút tò mò: “Chú không cảm thấy em đang cố tình gây sự sao?” Bởi vì mình chỉ nói với hắn một câu, liền hy vọng Tần Tư Hoán không màng công việc, vượt ngàn cây số để đến thăm mình. Có phải quá ngây thơ rồi không?
Người đàn ông trong giọng nói còn có chút mất mát: “Anh còn cho rằng là em nhớ anh không chịu được, cố ý trở về để thăm chú. Thì ra chủ yếu là trở về đóng phim, thăm chú chỉ là thuận tiện?”
Lộ Chỉ nghe vậy, khóe miệng run rẩy một chút.
Người đàn ông lại nói: “Vừa rồi chú còn đang suy nghĩ, thì ra bảo bảo rất thích anh.”
“…… Không phải mà.”
“—— thích đến nhìn không nhìn thấy anh liền khóc.” Người đàn ông nói xong một câu cuối cùng.
“Em khi nào mà không gặp anh liền khóc?” Lộ Chỉ hoàn hồn cãi lại.
Tần Tư Hoán nói: "Không phải em lâgn trước còn lau nước mũi vào áo anh sao?”
Lộ Chỉ: “……???”
Lão chó già này đang nói là QAQ sao?
Này cmn không phải là tự hắn nói?!
Cậu lau nước mũi vào áo hắn khi nào?
Là cậu không theo kịp xu hướng bây giờ? Ngay cả một câu đơn giản của Tần Tư Hoán, cậu cũng không hiểu nổi?
Cậu đang ngây người, đỉnh đầu bị người khác nhẹ nhàn xoa xoa, giọng nói trầm thấp vang lên từ điện thoại và phía sau, người đàn ông nói: “Chú, đến thăm em, không khóc.”
Lộ Chỉ run tay, trà sữa liền rớt xuống đất, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Tần Tư Hoán.
Người đàn ông người rất cao, cao hơn cậu nữa cái đầu, giờ phút này một tay cầm điện thoại, một tay khác để trên đầu cậu, bên môi là nụ cười sủng nịch vừa ôn nhu.
Hắn cong cong môi, hỏi Lộ Chỉ: “Nhìn đến choáng váng?”
Lộ Chỉ ôm chặt hắn, mũi chua xót: “Chú, anh tại sao lại tốt với em như vậy?”
“Bởi vì em là bảo bối nhỏ của chú.” Tần Tư Hoán mặt không đỏ tim không đập nói: “Bảo bối nhỏ vốn dĩ nên được yêu quý.”
Lộ Chỉ mặt có chút đỏ lên.
Cậu nhớ đến trà sữa, buông Tần Tư Hoán ra mới ý thức được trà sữa đang rớt trên đất, nguyêny trà sữa bị đổ ra đầy bọc nilon, không thể uống nữa.
Tần Tư Hoán nhìn theo ánh mắt câu, nhìn trà sữa trên đất: “Mua cho anh?”
Lộ Chỉ gật gật đầu, sau một lúc lâu lại ngượng ngùng nói: “A…… Vừa rồi tay em run……”
Tần Tư Hoán khom lưng, cầm bao nilon lên, đem trà sữa ném vào thùng rác, “Ừ” một tiếng, liền nắm tay Lộ Chỉ đi vào trong công ty.
Hai người bọn họ vừa bước vào cửa, vô số ánh mắt nhìn qua.
Lộ Chỉ muốn rút tay lại, Tần Tư Hoán lại nắm rất chặt. Người đàn ông cố ý đi chậm, nắm lấy tay cậu như là đánh dấu chủ quyền, đến cửa thang máy còn dựa sát vào tai Lộ Chỉ, hỏi: “Trà sữa em mua cho chú bị đổ, làm sao bây giờ?”
Lộ Chỉ mắt đào hoa chớp chớp, ánh mắt có vài phần ngây thơ, lời nói càng thêm đơn thuần: “Em lại mua cho anh môht ly?”
Tần Tư Hoán lắc đầu: “Chú không chịu.”
Mấy nữa đồng nghiệp xung quanh đang điên cuồng cầm điện thoại chụp ảnh.
Đùa à, bọn họ trong công ty từ trên xuống dưới ai không biết Boss của họ có người trong lòng, trong diễn đàn công ty nếu không có việc gì thường xuyên ship CP, chỉ là ngoài trợ lý đặc biệt Kiều Định ra thì không còn ai biết mặt người trong lòng Boss là ai.
Trong nháy mắt khi Boss nắm tay môht người con trai đi vào trong công ty!
Mấy nữ đồng nghiệp ở quầy tiếp tân liền xác định! Cậu con trai này chính là người trong lòng của Boss!
Chậc! Hãy xem kìa, tính chiếm hữu mạnh như vậy, quá tuyệt.
Mấy nữ đồng nghiệp điên cuồng chụp ảnh phát trong nhóm WeChat: “Boss cùng cậu vợ nhỏ! Là cậu ta là cậu ta?! Là cậu đẹp trai này đi?! @ Kiều Định”
Kiều Định đang ở lầu , điện thoại không ngừng báo tin nhắn, hắn nhấn mở ảnh chụp của nữ đồng nghiệp gửi.
Ảnh chụp một cậu con trai đứng cùng một người đàn ông.
Cậu con trai mặc áo lông vũ màu vàng, quấn khăn choàng cổ, taoc đen mềm mại xõa tung, gương mặt so với hoa còn đẹp hơn, mặt cũng hồng hồng, vừa đẹp trai vừa đáng yêu. Mà người đàn ông trong thời tiết lạnh như vậy chỉ mặc một bộ âu phục màu đen, mặt vốn lạnh lùng cũng nhu hòa hơn, còn có vô số ôn nhu.
Hai người tay nắm tay, trong ảnh chụp cậu con trai ngượng ngùng cuối đầu.
Kiều Định cũng kinh ngạc.
Đm! Đm! Đm!
Lộ bảo bối cũng quá đáng yêu rồi đi!
Lộ bảo bối mặc áo lông vũ vàng nhạt, thật sự rất giống một thiên sứ nhỏ nha!
Nhóm trợ lý bắt đầu sôi nổi: “Boss, muốn dẫn Lộ Chỉ đến ra mắt?”
“Lộ Chỉ có phải sắp tuổi rồi không?”
“Vừa rồi không phải Boss nói muốn đến Bắc Kinh để thăm Lộ Chỉ sau? Sau lại về rồi?”
“Không phải là tiểu Chỉ tự mình chạy đến đi?”
“Tôi thích! Vượt ngàn dặm tìm chồng! Tôi cmn rất thích!”
“Lộ lộ của chúng ta quá đẹp rồi! Boss không xứng với cậu ấy!”
“……”
Kiều Định nhắn tin trả lời nữ đồng nghiệp: “Đúng vậy.”
Sau đó ngẩng đầu cười quỷ dị với trợ lý vừa nãy mới lên tiếng: "Câu nói vừa rồi của cậu đã bị Boss nghe thấy.”
Đồng nghiệp lập tức im miệng.
Kiều Định lại nói: “Cuối năm, lo làm việc đi, đừng lo chuyện của Boss.”
Đồng nghiệp cảm thấy đúng, cuối đầu nghiêm túc làm việc.
Kiều Định từ ghế đứng dậy, chạy chậm đến văn phòng của Boss, nghĩ nghĩ lại chủ động đi pha ly cafe cho Lộ Chỉ, qua một lát lại cảm thấy con nít không được uống cafe, vì thế Kiều Định đi tìm bạn đồng nghiệp mượn bịt sữa bột, muốn pha cho Lộ Chỉ một ly sữa.
Tần Tư Hoán dẫn Lộ Chỉ vào văn phòng, trên mặt hắn tràn ngập tiếc nuối không vui.
Lộ Chỉ sờ sờ đầu, nghĩ thầm, còn không phải là một ly trà sữa được giảm % sao, Tần Tư Hoán sao lại giận như vậy.
Người đàn ông đi vào trước, đến bàn làm việc thì ngừng lại, Lộ Chỉ vào sau, hắn nói: “Đem cửa đóng lại.”
Lộ Chỉ ngơ ngác đem cửa đóng lại, giọng mềm mại lấy lòng: “Chú, em mua cho anh một ly mới nha?”
Người đàn ông không lên tiếng, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, ấn xuống cái nút đem bức rèm kéo lại.
Giọng hắn có ba phần kiềm nén, khàn khàn nói: “Cởi quần áo ra.”
Tác giả có lời muốn nói: Lộ lộ: Chú? Chú…… Chú?!
Ngôn tiểu thâm: Ha ha ha ha ha ha.
Chờ chú Kiều Định bưng sữa đến gõ của……