Ăn cơm tối, nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ xong hết, Lô Tam Hộ mới lật đật chạy sang nhà Nguyễn Hoàng Nam. Nhà cả hai cũng ở gần nhau, từ nhỏ không phải cậu ở lại bên nhà anh ngủ thì cũng là anh qua bên cậu ngủ đến sáng, bậc phụ huynh chỉ cần biết là cậu đi với anh cũng không thèm quản nữa.
Lô Tam Hộ mang theo một bọc quần áo và hình thẻ như đã được dặn trước đến nhà Nguyễn Hoàng Nam, anh đang bận bịu chuẩn bị đồ đạc nên chẳng rảnh tiếp cậu, thấy cậu thả bọc đồ xuống rồi nhàn hạ xem tivi thì cũng chướng mắt nên tiện thể sai cậu chạy vặt.
Lô Tam Hộ nhận lấy bài vị bằng gỗ từ tay Nguyễn Hoàng Nam, trên bài vị đó còn ghi cả họ tên và ngày tháng năm sinh của cậu, khóe môi cậu giật giật mấy cái, đang định chửi ầm lên thì thấy bài vị Nguyễn Hoàng Nam đang cầm trên tay cũng không khác cậu, anh còn tiện tay dán luôn hình mình lên đó.
"Mày đang tự trù ẻo bản thân đấy à?"
Nguyễn Hoàng Nam không thèm chấp cậu, tay chân thoăn thoắt chuyển sang việc ghi bùa chú lên chiếc đèn lồng giấy trắng tinh.
"Nói mày ngu cũng không sai mà. Người sống không thể xuống đó được, tụi mình phải giả chết."
Lô Tam Hộ nghe xong thì hè hè cười, cũng chẳng buồn phủ nhận lời mắng nhiếc vừa rồi của anh, cậu cũng đem từ trong bọc ra hình thẻ của mình rồi dán lên đấy.
Cả ba người loay hoay một lúc thì cũng đã gần mười một giờ, các nhà trong chợ đã sớm đóng kín cửa, tắt đèn chuẩn bị say giấc nồng, riêng chỉ có nhà Nguyễn Hoàng Nam vẫn mở toang cửa.
Lô Tam Hộ và Nguyễn Hoàng Nam khoác trên người một bộ đồ trắng, đến trên mặt cũng đắp rất nhiều lớp phấn, cả hai nằm dài trên mặt đất, chân hướng về phía cửa lớn, hai tay ép sát người, dáng nằm cứng đơ không khác gì người chết. Hai chiếc bài vị được đặt phía trên đỉnh đầu, hai chiếc lư hương nhỏ đặt ở dưới chân, cha Nguyễn quỳ xuống vừa lạy vừa thắp nhang cho cả hai, miệng không ngừng tạo ra âm thanh nghe như tiếng khóc.
Bản thân Lô Tam Hộ cảm thấy ông không đi làm diễn viên quả là quá lãng phí tài năng của mình, nếu không phải là người trong cuộc, không chừng khi nhìn thấy cảnh này cậu cũng sẽ cho rằng bọn cậu đã chết thật rồi.
Sau khi làm xong thì ông đứng dậy, tiến đến khóa chặt cửa và bước về phòng ngủ.
Lô Tam Hộ nằm yên không cựa quậy một lúc vậy cũng cảm thấy rất nhàm chán, xung quanh không hề có một động tĩnh gì, nhưng cậu cũng chẳng dám hé mắt ra nhìn.
Rất lâu sau, cậu lại buồn ngủ và thiếp đi. Trong cơn mơ cậu nghe thấy tiếng trẻ nhỏ ca hát, tiếng hát trong trẻo truyền đến tai khiến cho người ta cảm thấy thật thư thái, khiến người ta chỉ muốn nghe mãi giai điệu đó.
Khi cậu vừa mở mắt thì thấy hai nhóc tì, một nam, một nữ, đang đi ở phía trước. Trông chúng cũng chỉ cao đến eo cậu, hai nhóc tì mũm mĩm, trắng trẻo như hai viên bánh trôi, cười cười, nói nói, đáng yêu đến mức người ta hận không thêm đem cả hai chôn chặt vào lòng.
Chúng thấy cậu cuối cùng cũng có vẻ tỉnh táo liền nheo mắt hi hi cười.
"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Khuôn mặt phờ phạc trông ngốc muốn chết! Ngốc muốn chết!"
Chẳng hiểu sao Lô Tam Hộ lại không cảm thấy giận dữ khi chúng nói vậy, ngược lại còn vui vẻ nắm lấy cánh tay của thằng nhóc mặc một thân quần áo màu đen. Nó áp má vào tay cậu, vui vẻ cọ cọ mấy cái như mèo con đang lấy lòng chủ.
Lô Tam Hộ không tự chủ nhìn về phía bên cạnh mới thấy Nguyễn Hoàng Nam đang đi theo đứa nhỏ kia, khuôn mặt dại đi, dường như chẳng còn là bản thân anh nữa.
Cậu tỉnh táo rồi cũng tò mò nhìn khắp nơi, cái gì cũng chẳng thấy, chỉ thấy hoa bỉ ngạn phủ đầy những bãi đất trống ven đường, những bông hoa đỏ rực như màu máu kéo dài đến tận chân trời. Phong cảnh u ám nơi này lại tạo cho Lô Tam Hộ một cảm giác quen thuộc, dường như cách đây rất lâu, cậu cũng từng đứng ở nơi này.
Trước mắt cậu chỉ còn lại đồng hoa bỉ ngạn đỏ rực như thảm máu đỏ, cậu đứng trên đồng hoa rộng thênh thang, đưa mắt dõi theo năm tháng trôi qua, hết quỷ hồn này đến lại đến quỷ hồn kia tới. Cậu từng thấy những bước chân dồn dập, hớt hải, vội vàng đến đài Vọng Hương để nhìn mặt người thân lần cuối, cũng có những bước chân chậm chạp, nặng nề của những người còn quá nhiều thứ không thể buông xuống nơi trần tục. Tâm cậu vẫn bình thản dõi theo họ, lòng cũng chỉ mong có thể gặp lại một người.
Trăm năm trôi qua, chứng kiến cảnh con đường rải đầy đá của đường Hoàng Tuyền gần như đã bị những bước chân vừa quen thuộc vừa xa lạ kia mài mòn, cậu khẽ thở dài.
Trăm năm đợi chờ một người, cớ sao mãi vẫn không thấy bóng hình của người?
"Là ta quá ngốc? Hay do đệ đã quên?"
Lô Tam Hộ vô thức đưa tay lên sờ má, chẳng qua là muốn lau đi dòng nước mắt, nhưng lạ thay lại chẳng có gì cả. Cậu sờ sờ gò má rồi mắt, mũi, miệng, không biết làm sao lại có cảm giác không thật, có cảm giác như người này không phải là chính cậu.
Nhóc tì kia giật mạnh tay cậu làm cho cậu giật cả mình nhìn nó, nó cười cười đưa cho cậu một bông hoa bỉ ngạn, rồi lại cất giọng non nớt xướng một khúc.
"Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử."
(Bỉ ngạn hoa, một ngàn năm nở hoa, một ngàn năm hoa tàn, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau, tình không như nhân quả, sinh tử do duyên định sẵn.
– Tham khảo: tangthuvien.vn)
Lô Tam Hộ đưa mắt nhìn bông hoa trong tay, sắc đỏ lộng lẫy đến choáng ngợp, giai điệu uyển chuyển, mềm mại, khi chất giọng non nớt kia xướng lên lại có cảm giác buồn thê lương. Cậu không kiềm chế được mà cảm thấy rất đau lòng.
Đi hết đường Hoàng Tuyền với cánh đồng hoa bỉ ngạn đỏ rực ven đường thì đến cổng thành, hai bên thành đều có quỷ đứng canh gác. Chúng đều rất cao và gầy tong teo, trông không khác gì những cây sào, nước da trắng bệt, thần sắc dữ tợn, chúng đều đứng yên ở đấy như những pho tượng.
Hai nhóc tì vừa đến nơi liền đem ra hai cái lệnh bài gỗ đưa lên, chúng vừa thấy thì đồng loạt cúi người chào hai đứa nhỏ, chúng hì hì cười rồi nắm tay Lô Tam Hộ và Nguyễn Hoàng Nam kéo họ vào thành.
Phía trong tòa thành là âm phủ, hay còn được gọi là Phong Đô, thành Phong Đô nằm dưới sự cai quản Phong Đô Đại Đế và Thập Điện Diêm Vương. Nơi này được chia thành mười khu vực, mỗi khu do một vị vương cai quản. Ngay lúc này thì Lô Tam Hộ và Nguyễn Hoàng Nam đang ở phân khu thứ nhất do Tần Quảng Vương cai quản.
Khu vực này rất to, ven con đường lát gạch có đủ kiểu nhà cửa, từ các loại nhà cổ đến nhà cao tầng được xây sát nhau, chi chít như những tổ mối, cứ cách ba căn thì lại có một cây hòe, người đi kẻ lại rất đông đúc, trước cửa nhiều nhà còn bày bán các loại nữ trang, quần áo.
Tất cả những linh hồn khi đến khu vực này đều phải diện kiến Tần Quảng Vương để nhận phán xét, nếu ở đời gây quá nhiều chuyện ác thì sẽ tùy theo tội mà đưa đến các điện khác tiếp tục xét xử, những người năng làm việc thiện, tích đức cho đời thì sẽ được đưa thẳng đến khu vực mà Chuyển Luân Vương cai quản. Thế nhưng, dân số trên trần gian thật sự quá nhiều, mỗi ngày cũng có quá nhiều người chết, đa số các quỷ hồn đang ở lại trong khu vực của Tần Quảng Vương và Chuyển Luân Vương đều là những kẻ đã trải qua xét xử và đang chờ đến lượt mình đầu thai.
Hai đứa nhỏ đưa bọn họ đến đây rồi mà thằng nhóc con vẫn chưa buông tay Lô Tam Hộ ra, nó hết kéo tay cậu thì lại nắm áo cậu kéo kéo, cậu cũng hết cách với nó nên mới ngồi xuống nhìn nó. Thằng nhỏ thấy vậy thì vui vẻ lắm, nó kề miệng sát tai cậu nói "Các ngươi có một canh giờ, khi nghe tiếng chuông thì trở về đây. Trễ một khắc các ngươi cũng không thể thoát khỏi đây được đâu."
(Một canh giờ = hai tiếng)
Lô Tam Hộ gật gù đầu, chẳng hiểu tại sao thằng nhỏ lại phải lén lút như vậy dặn dò cậu như vậy.
"Thật ra Bạch Vô Thường nghĩ các ngươi chết rồi nha ~ phải nghe theo lời ta đấy. Nếu có sơ suất gì ta không chịu trách nhiệm đâu nhé. Còn có, rất vui khi được gặp lại ngươi, lần tới hãy dẫn cả hắn tới nhé."
Dứt lời thì cả hai nắm tay nhau chạy khuất khỏi tầm nhìn của cậu, Lô Tam Hộ không hiểu gì cả, nhưng đầu óc lại nhói đau như thể có người cầm búa đập vào đầu cậu vậy. Nguyễn Hoàng Nam lúc này mới hoàn hồn, anh chẳng rõ ban nãy có chuyện gì vừa diễn ra, mà Lô Tam Hộ cũng chẳng có ý định kể cho anh nghe nên chỉ kể qua loa những gì cậu thấy trên đường.
Nguyễn Hoàng Nam vừa nhìn sắc mặt cậu đã biết có một số điều cậu không kể, nhưng anh cũng chẳng hỏi nhiều, anh và cậu chỉ có hai tiếng để tìm Bùi Ngọc Bích, đây là cơ hội rất khó để đổi về, nếu không tranh thủ thì sẽ không còn lần hai nữa.