Lô Tam Hộ và Nguyễn Hoàng Nam thống nhất sẽ tách ra để tìm Bùi Ngọc Bích cho nhanh, thật ra cả hai đều đem theo một ít đồ dùng cá nhân của cô bên mình. Diện tích tòa thành Phong Đô này không nhỏ, nếu muốn đi hết thì có lẽ hai tiếng đồng hồ là không đủ, mà "người" ở đây thì rất nhiều, bọn Lô Tam Hộ sợ trong một phút khẩn trương sẽ không nhìn cẩn thận một nơi nào đó nên mới mang theo đồ dùng của Bùi Ngọc Bích, hi vọng khi cô thấy chúng sẽ biết tìm đến chỗ họ.
Lô Tam Hộ rẽ sang một con đường ít đông đúc hơn, dọc đường là dãy tứ hợp viện nối đuôi nhau, trước cổng thỉnh thoảng chỉ thấy có đôi ba người ngồi trò chuyện. Họ thấy sự xuất hiện của cậu thì tỏ vẻ rất ngạc nhiên, nhìn kĩ thì cậu mới thấy những người ở đây đều là mấy ông lão, bà lão.
Một ông lão râu, tóc bạc phơ giơ tay vẫy vẫy cậu, Lô Tam Hộ còn đưa mắt nhìn xung quanh mình để chắc chắn là mình không hiểu lầm ý cụ. Cả con đường này, quả thật chỉ có mỗi mình cậu bước vào thôi, ông lão ấy đúng là đang gọi cậu. Thay vì đến đó, cậu chỉ gật gật đầu cười nhẹ với ông xem như là lời chào rồi cắm đầu đi tiếp.
Chẳng đi được mấy bước thì cậu thấy ông lão đang đứng ở phía trước, ông tiếp tục vẫy vẫy cậu, khuôn mặt lão vàng lọt gầy guộc, đôi mắt hí như một đường chỉ, miệng cười của ông càng lúc càng lớn, da xung quanh miệng bắt đầu nứt toạc ra và dần tạo thành một vòng cung trên khuôn mặt không khác gì nụ cười tinh quái, vết nứt kéo đến tận tai lão thì dừng lại.
Lô Tam Hộ gắng gượng lắm mới giữ cho tinh thần không bị dao động, cậu tự an ủi mình rằng ông lão này nhất định chỉ muốn dọa cậu thôi, một khi đã ở lại được trong khu vực do Tần Quảng Vương cai quản thì nhất định không phải là kẻ xấu.
Đó cũng chỉ là những gì cậu tự nói với bản thân thôi, âm phủ là một nơi rộng lớn, cũng sẽ có chia thành nhiều cấp bậc để cai quản và vận hành công việc như bộ máy nhà nước của một quốc. Đã vậy thì tất nhiên cũng không thể tránh khỏi một số quỷ sai tham lam, lén lút nhận hối lộ rồi giữ lại những kẻ đáng ra phải được đưa đi xét xử.
Lão ta đưa chiếc lưỡi dài, đỏ hỏn nhìn không khác gì lưỡi rắn ra liếm liếm làn da rách toạt mà tạm có thể xem là môi, đôi mắt hí như đường chỉ lúc này trợn to, ánh nhìn tàn độc như kẻ săn mồi vừa thành công giăng bẫy con mồi của mình và giờ đang chờ thời cơ để nuốt chửng nó.
"Mày là người sống..."
Lô Tam Hộ cắn răng không trả lời, cậu xem như cái gì cũng không nghe, nhanh chóng xoay người về phía sau, chuẩn bị chạy thoát thân, nhưng lão ta rình được một con mồi ngon như vậy làm sao lại để cho nó thoát một cách dễ dàng vậy được. Chiếc lưỡi rắn của lão rất nhanh đã bay đến quấn mấy vòng trên cổ cậu rồi nhấc bổng cậu lên không trung, Lô Tam Hộ sao dễ dàng chịu thua vậy được, cậu ra hết sức để gỡ lưỡi lão ra, nhưng nó chẳng lỏng được chút nào.
Trong giây phút này cậu lại nhớ đến A Ngũ, A Ngũ đột nhiên biến mất như vậy để lại cho cậu rất nhiều nghi vấn và thắc mắc, một ngày chưa hỏi rõ được sự tình thì cậu cũng sẽ không bỏ mạng.
Lô Tam Hộ há miệng cắn mạnh vào lưỡi rắn của lão quỷ, chiêu trò này lại có vẻ có ích hơn việc cố gắng kéo chiếc lưỡi ra, lão ta vừa rút lưỡi về thì mông cậu cũng vừa tiếp đất.
Cái mồm to của lão truyền đến những tiếng khóc đứt quãng cùng những tiếng gào thét giận dữ của dã thú. Cái miệng khổng lồ đó mở rộng ra, và lão đưa cả hai tay vào trong miệng, mắt còn chưa kịp chớp thì lão đã kéo ra một cái thân thể dính đầy máu.
Cả thân thể lão dường như bị thân xác kia nuốt chửng, nói thì chậm mà làm thì nhanh, chỉ trong vài giây Lô Tam Hộ chưa kịp phản ứng, trước mặt cậu đã xuất hiện một loại quái thú kì dị. Thân mình tinh tinh, hai tay hai chân nhìn không khác gì chân hổ với những móng vuốt sắc nhọn, khuôn mặt quái thú kia cư nhiên là mặt ông lão ban nãy.
Trong đầu cậu thầm hô "không xong", đến nước này chỉ còn nước chạy đến nơi nào đông đúc một chút, hi vọng rằng con quái thú này sẽ bị đánh lạc hướng. Cậu một giây cũng không dám chậm liền xoay đầu chạy, nhưng phản ứng của con quái thú kia cũng rất nhanh, cậu còn chưa kịp chạy thoát đã bị nó đè dưới thân.
Cái chân đang đè lấy ngực Lô Tam Hộ liền dùng sức để móng vuốt đâm vào ngực cậu, Lô Tam Hộ gào lên những tiếng thét thảm thiết. Cậu cảm thấy có một thứ khí gì đó từ trong móng vuốt truyền vào thân thể mình, nó tuồng đến khắp nơi bên trong cơ thể, thứ khí ấy chẳng khác gì axit, nó đi đến đâu thì sức ăn mòn của nó đến đấy, bên trong cơ thể chỉ còn cảm giác bỏng rát như muốn luộc chín da thịt.
Quái thú thấy cậu đau đớn đến mức thân thể không thể kiềm chế được mà co giật, nó liền cười sảng khoái và đưa khuôn mặt vàng vọt đến sát mặt cậu, đôi mắt vẫn trừng to như muốn thu vào toàn bộ biểu cảm đớn đau của cậu.
Lô Tam Hộ không cam lòng nắm chặt cuốn sổ bìa cứng của Bùi Ngọc Bích trong tay muốn đập vào con quái thú kia, nhưng một khi luồng khí trong người cậu chạy đến cánh tay ấy thì cậu cảm thấy mọi năng lượng đều bị rút sạch đi. Cánh tay nằm trơ trụi không nghe theo mệnh lệnh của não bộ, cậu đến tức giận văng tục cũng không được nữa.
Cảm giác đau đớn ập đến từng đợt, cơ hồ chẳng có điểm dừng, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt, đau đến không thể nào chịu nổi, cậu ho khan mấy tiếng, mọi hình ảnh trước mắt đều nhòe đi.
Nếu cứ vậy chết đi, cậu mới không cam tâm!
Đầu óc vẫn tiếp tục đấu tranh, không một giây nào nó chịu để cho cơn đau kia đẩy lùi, nó nhắc nhở cậu nhất định phải tỉnh táo để suy nghĩ cách thoát thân.
Con quái thú đang thích thú hút lấy dương khí trong người cậu bỗng rút tay khỏi lồng ngực cậu, lùi ra sau vài bước, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét hung dữ như muốn dọa người vừa bước đến. Người kia chẳng qua chỉ là một bà lão mà thôi, tóc bà đã bạc trắng và được búi gọn, khuôn mặt hiền hòa đầy những dấu vết của thời gian, khi bà cười như vậy thì những nếp nhăn ấy lại càng hằn sâu hơn, bà khoác trên người bộ thái cực phục đơn giản.
(Thái cực phục: xem thêm )
"Chẳng phải trước đây chúng ta có nói qua rồi sao? Ở trước cửa nhà tôi, ông không được làm bậy."
Con quái thú thô kệch gầm một tiếng như thể muốn ra oai, nó muốn chứng tỏ rằng nó đang không vui vẻ gì mấy khi bà ngáng đường nó.
Bà chẳng nói gì, chỉ cúi người cầm lấy quyển sổ kia lên. Quyển sổ trong tay bà tự bộc cháy, làn khói trắng bay lên cuộn như lốc xoáy rồi hòa vào bàn tay bà, một lúc sau thì chỉ còn lại tro đen trong lòng bàn tay bà.
"Thứ ban nãy của người cõi dương, đứa trẻ này hẳn là không rõ quy định nơi này mới lén mang vào."
Quái thú kia không phục nhìn về phía Lô Tam Hộ, nhưng lại quả như lời bà vừa nói, vầng sáng trắng của dương khí vây quanh người cậu lúc nãy cũng chẳng còn, thân thể cậu bây giờ mờ nhạt như thể sắp tan biến vậy. Quái thú kia hừ lạnh một tiếng, không nói không rằng quay đầu chạy đi nơi khác.
Bà lão nhìn Lô Tam Hộ đang nằm trên đất khẽ cười, bà cứ để cậu nằm trên mặt đất như vậy mà xoay người đi vào trong tứ hợp viện sau lưng.