Chương : Hại sức khỏe hại thận
Tô Kim Thư giật mình, theo bản năng cúi đầu nhìn đôi chân trơ trọi của mình, xoay người muốn trốn ra sau.
Nhưng cô còn chưa kịp cất bước, đã bị bàn tay lớn kéo lại, trực tiếp ngã vào lòng Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư cứ như vậy năm bò lên người anh.
Sơ mi rộng thùng thình không che đậy được gì, nếu lúc này y tá bước vào.
Thần kinh của Tô Kim Thự, lập tức căng chặt.
Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn, đôi mắt to ngập nước tràn ngập vẻ khẩn cầu.
Nhìn dáng vẻ này của cô, yết hầu Lệ Hữu Tuấn căng chặt.
Cứ như vậy, cô y tá làm phiền chuyện tốt của anh hiển nhiên vô cùng dư thừa.
Lệ Hữu Tuấn nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa, nhấc tay ấn vào máy trò chuyện bên gối: “Bây giờ tôi “Nhưng bác sĩ Tân bảo tôi.
“Cút, đừng để tôi nói lần thứ ba”
Cô y tá đứng ngoài cửa dáng vẻ xinh đẹp, chân dài trước lồi sau vểnh, nói chuyện ngọt ngào.
Lúc Lệ Tư Thần vừa vào đây, cô ta đã nhìn thấy.
Đẹp trai đến mức người thần đều phẫn nộ, hơn nữa bây giờ còn ở phòng bệnh VIP, nhất định không phú cũng quý.
Biết được đêm nay phải đến đo nhiệt độ cho anh, cô y tá còn cố ý xịt nước hoa, trang điểm nhạt, thay đôi giày cao gót.
Chính vào lúc cô ta tràn ngập tự tin, vui vẻ chờ Lệ Hữu Tuấn gọi vào, thế mà cô ta lại nghe thấy gì đây?
Lệ Hữu Tuấn bảo cô ta cút!
“Hu hu hu…”
Cô y tá da mặt mỏng, sao chịu nổi uất ức này?
Lập tức rơi nước mắt lắc eo, che mặt chạy về.
ït khỏe, cô không cần vào…”
Mà trong phòng bệnh, Tô Kim Thư vừa thở phào một hơi, đã cảm thấy cơ thể nhẹ bằng, cả người bị ôm lên giường bệnh.
Cô vừa tắm xong, trên người mát lạnh, vô cùng dễ chịu.
Tô Kim Thư nắm trong ổ chăn, người đàn ông đột nhiên đến gần khiến cơ thể cô căng chặt.
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy phản ứng của cô, tròng mắt lập tức trở nên âm trầm.
Cái tên này rốt cuộc ám ảnh với mình bao nhiêu đây!
Mỗi lần chỉ cần anh hơi đến gần, cô sẽ luôn không biết làm sao, xấu hổ hoảng loạn.
Chính vào lúc bàn tay của Lệ Hữu Tuấn đang đến gần vòng eo tinh tế của cô, máy trò chuyện ở đầu giường chợt lóe lên Sau đó giọng nói đáng ăn đòn của Tân Tấn Tài vang lên: “Anh hai, tôi thấy nên suy nghĩ cho sức khỏe của anh, để chị dâu nhỏ ngủ sô pha đi?”
Tô Kim Thư trực tiếp ngơ ngác.
Cô gần như theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, có khi nào tên Tần Tấn Tài kia đã lắp camera trong phòng bệnh không?
Khí áp quanh người Lệ Hữu Tuấn bắt đầu giảm xuống, nhưng cố tình giọng nói đầu giường kia không định dừng lại: “Anh hai nói thật nhé, tôi làm tất cả cũng chỉ tốt cho anh thôi. Nếu chị dâu nhỏ ngủ chung với anh, lỡ nửa đêm anh có mưu đồ bất chính thì sao? Làm vậy dễ tổn hại sức khỏe, nhưng nín nhịn, lại hại thận. Nếu làm gì cũng không tốt, chi bằng để chị dâu nhỏ ngủ sô pha, anh nói có đúng không?”
Gương mặt đẹp trai của Lệ Hữu Tuấn đã sớm đen như đít nồi.
Nếu không phải vì lúc này Tô Kim Thư còn ở trong lòng anh, anh đã sớm xông ra ngoài chém cái tên khốn kia rồi.
Lời dặn dò của Tân Tấn Tài trong phòng điều khiển còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng rầm trầm muộn từ đầu kia truyền đến, sau đó máy trò chuyện lập tức bị đứt đoạn.
“Hahahaha.”
Tân Tấn Tài ôm bụng, suýt nữa từ trên ghế cười ngã xuống đất.
Nếu không phải ngày mai anh ta trở về bộ đội, hôm nay quả thật không dám đến sờ mông hổ.
Cũng không biết khi anh hai và chị dâu nhỏ thân mật, đột nhiên nghe thấy giọng nói của mình, có khi nào không lên được không.
Mà một bên khác trong phòng bệnh, Tô Kim Thư nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Lệ Hữu Tuấn, trực tiếp đập máy trò chuyện xuống đất, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
“Buồn cười lắm phải không?”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói u ám của người đàn ông.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy da đầu muốn nổ tung.
Cô vội vàng che miệng liều mạng lắc đầu: “Không có, chẳng buồn cười chút nào.”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, chỉ còn sót lại đôi mắt ngập nước lộ ra ngoài.
Vì hàm chứa ý cười, mà vô cùng sống động, như ngôi sao sáng trên bầu trời Trái tim rung động, Lệ Hữu Tuấn vươn tay tắt đèn Cho đến lúc này, Tô Kim Thư mới phát giác nguy hiểm đến gần.
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô.
Cả người Tô Kim Thư căng chặt.
Cô không dám phản kháng, chỉ là hai tay siết chặt áo của anh, hàm hồ nhắc nhở và từ chối: “Anh, anh còn đang bệnh..”
“Cho nên?” Lệ Hữu Tuấn cố ý chọc cô: “Sợ tôi không thỏa mãn cô được sao?”
Tô Kim Thư suýt nữa phun máu.
Tuy hai người họ chỉ mới có một lần, nhưng cũng đủ để Tô Kim Thư hoảng sợ cả đời.
“Tôi không có ý đó.”
Lệ Hữu Tuấn nắm cằm cô, ép cô bốn mắt nhìn nhau: “Vậy cho tôi biết cô có ý gì”
Tô Kim Thư cần môi: “Tôi muốn anh nghỉ ngơi đàng hoàng, như vậy mới mau chóng hồi phục”
Lần này là cô nói thật lòng Lệ Hữu Tuấn vì cô mới trở nên như vậy, cô không muốn nợ anh nhân tình.
Sau khi cô nói xong, Lệ Hữu Tuấn cứ nhìn cô như vậy.
Cho đến khi Tô Kim Thư cảm thấy bị nhìn đến mức da đầu tê dại, người đàn ông đột nhiên năm sang một bên.
Trong bóng đêm, cánh tay mạnh mẽ có lực thu lại, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Cơ thể Tô Kim Thư căng chặt.
Mấy phút sau, giọng nói không vui của Lệ Hữu Tuấn vang lên.: “Cô căng cứng như hòn đá vậy, sao tôi ngủ được đây?”
Đây là lần đầu tiên Tô Kim Thư ở trạng thái tỉnh táo, thân cận nằm cạnh anh như vậy.
Cô không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn cố hết sức điều chỉnh trạng thái bản thân, thả lỏng cơ thể.
Bàn tay Lệ Hữu Tuấn ôm eo cô từ phía Sau.
Eo của cô quả nhiên rất mềm, làn da trên cơ thể trơn mịn, khiến người ta yêu thích không buông tay.
Tối nay, Lệ Hữu Tuấn thế mà lại thật sự nghe lời không động đến cô.
Tô Kim Thư năm trong lòng anh ngủ rất anổn.
Cho đến hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi xuống, Tô Kim Thư mới mơ màng tỉnh lại Từ sau khi Tô Kim Thư dọn vào biệt thự núi Ngự Cảnh, Lệ Hữu Tuấn thường xuyên đi sớm về muộn.
Đây là lần đầu khi tỉnh lại, nhìn thấy anh vẫn nằm bên cạnh mình.
Tô Kim Thư muốn ngồi dậy, nhưng cử động cơ thể mới phát hiện chân phải của mình vẫn đang gác trên eo anh.
Một giọt mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống, cô cẩn thận dời chân ra.
Lệ Hữu Tuấn ngủ rất ngoan, tối qua tư thế gì, hôm nay vẫn hệt như vậy.
Nhưng có thể là do dị ứng, cho nên hao.
tốn không ít thể lực, lúc này vẻ mặt anh có chút khó coi Tô Kim Thư suy nghĩ, về nhà phải nấu chút đồ bổ cho anh, sau đó nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy.
Biệt thự nhà họ Tô.
“Cậu nói cái gì?”
Tô Văn Tâm không dám tin đứng dậy, tay cũng sắp không cầm nổi điện thoại nữa.