Chương : Làm sao nói với Lệ Hữu Tuấn?
“Rất xin lỗi ông Tô. Nửa tháng trước, có một nhóm người thần bí xông vào viện điều dưỡng của chúng tôi, đưa anh Tô Duy Nam đi mất”
“Rốt cuộc các người làm việc kiểu gì vậy? Người bị đưa đi nửa tháng, bây giờ các người mới gọi cho tôi, tôi phải kiện các người.”
“Vô cùng xin lỗi ông Tô, liên quan đến việc anh Tô Duy Nam mất tích, chúng tôi đã báo cảnh sát. Để không tiết lộ hành tung của cảnh sát, cho nên chúng tôi mới giấu chuyện này nửa tháng”
“Các người đã báo cảnh sát rồi, vậy phía cảnh sát có tra ra manh mối gì không?
“Ngại quá, chính vì không điều tra được.
manh mối gì, cho nên mới bảo chúng tôi gọi điện báo với ông.”
“Các người…” Tô Văn Tâm tức đến cả người run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng.
không rõ ràng.
Mỗi tháng ông ta tốn hai trắm ngàn vào.
viện điều dưỡng, chính là để giữ lại hơi thở.
cho Tô Duy Nam.
Một khi Tô Duy Nam chết, vậy sáu phần cổ phần sẽ lập tức bán đi, tiền bán ra ngoài sẽ quyên cho hội chữ thập đỏ.
Tuy mấy năm nay ông ta lấy không ít lợi ích từ tập đoàn Tô thị, nhưng những lợi ích kia so với cổ phần tập đoàn Tô thị, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
“Các người không làm tròn nghĩa vụ giám sát của mình, tôi phải kiện các người!”
Tô Văn Tâm hiển nhiên đã rơi vào đường cùng.
Ông ta cầm điện thoại hét đến khản cả cổ.
Nhưng người ở đầu kia điện thoại dường như không hề để tâm đến chuyện này: “Chẳng qua chỉ là người thực vật, mỗi tháng ông trả nhiều tiền để đó, chẳng qua cũng chỉ muốn giữ hơi thở cho anh ta. Nếu ông Tô nhất quyết muốn báo cảnh sát, ông cứ tự nhiên. Có điều muốn thưa kiện xuyên quốc gia, e rằng không đơn giản như ông nghĩ đâu!”
Sau khi lạnh lùng nói xong câu này, đối phương đã cúp máy.
A lô? Đồ khốn kiếp khốn kiếp!”
Tô Văn Tâm cực kỳ tức giận, nặng nề đập điện thoại xuống đất “Rầm!”
Sau tiếng vang, điện thoại vỡ nát.
Lư Tuyết Cầm đang chuẩn bị thu dọn cùng con gái ra ngoài dạo phố nhìn thấy cảnh này, bị dọa cho giật mình, bà ta õng ẹo.
bước đết “Chồng à xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại giận như thế? Đập vỡ cả điện thoại?”
“Nửa tháng trước Tô Duy Nam bị người ta bắt đi rồi” Tô Văn Tâm vừa nhắc đến chuyện này liền cau chặt mày.
Sắc mặt Lư Tuyết Cầm cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Cái gì? Đúng là kỳ lạ, chẳng qua chỉ là một người thực vật, bắt cậu ta đi làm gì?”
“Mẹ, mẹ không hiểu rồi. Tuy Tô Duy Nam là người thực vật, nhưng trên người anh ta có sáu phần cổ phần của tập đoàn Tô thị. Con nghỉ ngờ chuyện này rất có thể do nhà họ.
Bạch làm!”
Nhà họ Bạch, là nhà ngoại của Tô Kim Thư.
Tô Bích Xuân nhắc nhở như vậy, Tô Văn Tâm lập tức lấy lại tinh thần: “Bích Xuân, ý của con là người của nhà họ Bạch, muốn mượn cơ hội này tiêu diệt tập đoàn Tô thị của chúng ta?”
“Còn không phải sao? Họ đưa Tô Duy Nam đi, sau đó sẽ đòi người với cha. Nếu cha không giao người ra được, họ đương nhiên có thể đường hoàng thu lại sáu phần cổ phần kia. Đây quả thật là tay không bắt sói!”
Sau khi nghe thấy Tô Bích Xuân nói, sắc mặt Tô Văn Tâm càng lúc càng khó coi: “Nhưng bây giờ người đã bị họ đưa đi, chúng ta phải làm sao?”
Tròng mắt Tô Bích Xuân đảo quanh, sau khi trầm mặc một lúc, cô ta có một kế hoạch: “Cha, con có một kế hoạch”
“Con nói đi”
Nếu nhà họ Bạch luôn dùng cổ phần tập đoàn Tô thị uy hiếp cha, chi bằng cha nhân cơ hội lần này đăng ký lại một công bên ngoài. Dùng công ty này giao dịch với tập đoàn Tô thị, cố hết sức chuyển dời toàn bộ đơn hàng mậu dịch của công ty qua đó, đến khi đó tập đoàn Tô thị chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng”
Sau khi được Tô Bích Xuân nhắc nhở, Tô Duy Nam bừng tỉnh hiểu rõ: “Bây giờ Tô Kim Thư không biết tin Tô Duy Nam mất tích, nó vẫn luôn cho rằng anh trai nó nằm trong tay chúng ta.”
Tô Bích Xuân gật đầu: “Chúng ta có thể lợi dụng điểm này, ép Tô Kim Thư. Để cô ta nghĩ cách thuyết phục Lệ Hữu Tuấn, ký hợp đồng với công ty mới. Có tập đoàn Lệ thị ở phía sau chống lưng, cổ phần của tập đoàn Tô thị không cần cũng chẳng sao”
“Bích Xuân, con quả thật là con gái ngoan của cha”
Tô Văn Tâm vui vẻ ôm Tô Bích Xuân vào.
lòng: “Con yên tâm, chỉ cần làm xong chuyện này, cha nhất định sẽ giúp con tìm nhà chồng.
tốt hơn”
“Cám ơn cha”
Trong phòng bệnh VIP, Tô Kim Thư vừa thay đồ xong, điện thoại trong túi liền vang lên.
Cô nhanh chóng nhìn hiển thị trên điện thoại.
Trên gương mặt xinh đẹp, thần sắc khẽ thay đổi, xoay người ra ngoài ban công: “A.
lô?”
Giọng nói không vui của Tô Văn Tâm truyền đến: “Tô Kim Thư, trong mắt của cô, rốt cuộc.
có còn người cha này không?”
“Nếu ông gọi điện đến, chỉ để phát tiết phẫn nộ của mình. Vậy thì ngại quá, tôi không rảnh để lãng phí miệng lưỡi với ông”
Thấy thái độ Tô Kim Thư lạnh lùng như: vậy, sau khi Tô Văn Tâm trâm mặc một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Kim Thư, lần này coi như cha xin con.
Chỉ cần chúng ta ký hợp đồng với tập đoàn Lệ thị, vậy cha vẫn sẽ chuyển năm triệu cho con như cũ. Thậm chí, cha còn ký các văn bản pháp lý, giao quyền giám hộ anh con lại cho con.”
Tô Kim Thư quả thật tức giận run người: “Tô Văn Tâm, ông có còn là người không? Dùng tính mạng con trai ông để ép tôi?”
“Cha không lo được nhiều như vậy, bây giờ cha đã bị ép đến đường cùng. Tô Kim Thư, cha cho con biết, không có cha thì trên đời này sẽ không có con và anh trai con. Là cha cho các con sinh mạng, bây giờ là lúc.
báo đáp cha rồi. Nội trong ba ngày, cha phải ký hợp đồng với tập đoàn Lệ thị, nếu không.
nhìn thấy hợp đồng, cả đời này con cũng đừng mong gặp lại anh mình nữa, cha nói được làm được”
Sau khi nói xong câu này, Tô Văn Tâm trực tiếp cúp máy.
Tô Kim Thư siết chặt tay, tức đến toàn thân run rẩy: Sau khi hít sâu vài hơi, cô mới dần dần bình ổn lại tâm trạng của mình.
Xoay người chậm rãi mở cửa ban công, trở về phòng.
Cô nhìn giường bệnh.
Lúc này Lệ Hữu Tuấn vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng, loại chuyện này cô làm sao có thể nói với anh?
Trầm mặc đứng trước giường bệnh một lúc, Tô Kim Thư mới xoay người lê từng bước nặng nề rời khỏi đây.
“Cạch!”
Sau tiếng vang thanh thúy, cửa phòng bệnh khế khàng đóng lại.
Lệ Hữu Tuấn vốn dĩ vẫn luôn nằm trên giường bệnh, chậm rãi mở mắt.
‘Tròng mắt bình tĩnh nhìn về phía Tô Kim Thư rời đi, trầm mặc không nói, không biết đang nghĩ gì Một lúc sau anh ngồi dậy, gọi điện cho.
Lục Anh Khoa.
Một tiếng kế tiếp, anh tranh thủ thời gian mở cuộc họp video tập đoàn Lệ thị.
Sau khi họp xong, đã sắp mười hai giờ.
Sau khi đóng máy, anh không vui nhìn đồng hồ trên tường.
Lập tức đứng lên ra ngoài ban công, ánh mắt nhìn về phía cổng lớn bệnh viện, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Chính vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng.