Chương
Sau khi trải qua một phen gây sức ép đó, tính cách của Lâm An Nguyên rõ ràng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cha Lâm và mẹ Lâm càng ngày càng yên tâm hơn về anh, có đôi khi hai vợ chồng thảo luận về vấn đề này và thậm chí cho rằng đó là một điều may mắn hơn là một điều xui xẻo.
Nếu như không có cái gì Lê Duyệt Tư kia thì không biết bây giờ Lâm An Nguyên còn có thể trưởng thành đến mức này.
Lệ Hữu Tuấn đích thân lái xe chở Lệ Tử Việt đến trường mẫu giáo.
Khi cô giáo chủ nhiệm Bách Linh ở cửa đón cậu bé, vẻ mặt cậu bé vẫn còn có chút không được tự nhiên.
Không biết tại sao, chỉ cần vừa nhìn thấy đứa nhỏ này, cô ta liền bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Tiêu Ma Vương này quả thực rất thông minh, nhưng mỗi lần đều dùng sự thông minh này để đối nghịch với cô ta.
Trong vòng nửa tháng sau khi cô ta chuyển về đây, cô ta đã bị đứa nhóc này chọc tức đến mức muốn lập tức từ chức.
Cô giáo Bách Linh đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rãng chính mình nhịn không được một tuần sẽ lên cơn đau tim mà nghỉ ở nhà luôn.
Nhưng lần này, cô giáo Bách Linh cảm thấy có chút kỳ lạ là sau khi xuống Lệ Tử Cô giáo Việt lại chủ động đến chào hỏi c‹ Bách Linh, buổi sáng tốt lành!”
Có câu nói không dùng tay đánh người cười tươi, chưa kể nhóc con này bộ dạng thật sự rất đáng yêu.
Cô giáo Bách Linh lại tiếp tục sửng sốt một chút, không biết có phải nhóc con này đang nín nhịn cái gì để muốn phá hay chỉnh gì cô không chứ? Một nụ cười gượng gạo trên mặt xuất hiện: “Tử Việt, chào buổi sáng!”
“Cô giáo Bách Linh, trước đây em cố ý chọc giận cô, đây là em không đúng, cô cho em xin lỗi, anh có thể tha lỗi cho em được không ạ?”
Khi Lệ Tử Việt nói vậy, cô giáo Bách Linh liền ngây ngẩn cả người Cũng vào lúc này Lệ Hữu Tuấn cúi đầu và bước xuống xe.
Mặc dù khi khai giảng cô đã nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vài lần, nhưng mỗi lần cô giáo Bách Linh nhìn anh ta đều nhịn không được mà đỏ mặt, tim đập dồn dập.
Thảo nào bạn nhỏ Lệ Tử Việt bộ dạng lại xinh xản, dễ thương như vậy, gen này cũng thực sự quá lợi hại rồi!
“Cô giáo Bách Linh, trước đây đúng là Lệ Tử Việt rất nghịch ngợm, sau này cậu bé sẽ cố gắng học hành chăm chỉ”
Thấy thái độ của Lệ Hữu Tuấn tốt như vậy, sự khó chịu trước đó của cô giáo Bách Linh không biết đã bay đến ngã rẽ nào rồi, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không sao, không sao, thật ra bạn nhỏ này thật sự rất thông minh!”
“Vậy thì về sau, vẫn còn làm phiền cô giáo nhiều”
“Không có gì, không có gì, việc nên làm, là việc nên làm thôi ạ..”
Nhìn thấy cô giáo Bách Linh dẫn Việt vào lớp học, Lệ Hữu Tuấn xoay người lại Về xe.
Anh vừa ngồi vào chỗ, bên tai đã nghe thấy giọng nói có chút chua chát của Tô Kim Thư truyền đến: “Nhìn xem, cho dù cậu Lệ của chúng ta đã làm cha rồi, vẫn còn sức hấp dẫn không thua gì thời sung sức”
Lệ Hữu Tuấn ngửi thấy nông nặc mùi giấm chua, quay đầu nhìn về phía Tô Kim Thư.
“Vừa rồi anh không nhìn thấy. Khi cô giáo.
Bách Linh nói chuyện, cô ấy liền mặt đỏ tai hồng, tay chân cũng không biết để chỗ nào!”
Tô Kim Thư không phải thực sự ghen tuông mà chỉ muốn trêu chọc chồng mình.
Cô đưa tay nhéo mặt Lệ Hữu Tuấn: “Thật là, đã là cha của ba đứa nhỏ rồi. Tại sao mà da dẻ còn tốt thế này chứ? Thậm chí còn không hề thấy già đi một chút nào, nếu cứ tiếp tục thế này, về sau em chẳng phải đề phòng khắp nơi hay sao?”