Chương
“Chồng của em dung mạo xinh đẹp như hoa thì không thích, chẳng lẽ em muốn anh phải già xấu xí thì em mới vui vẻ sao?”
Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười.
Tô Kim Thư cứ như vậy giữ khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn, xoa nãn tỉ mỉ từ trên xuống dưới, còn thật sự cẩn thận và nghiêm túc, lúc này mới mở miệng nói: “Vẫn là cứ như thế này thì tốt hơn. Em nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy khuôn mặt của anh là đẹp nhất. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt này, em còn có thể ăn thêm vài bát cơm!”
“Ở nhà muốn nhìn bao lâu đều được, nhưng nếu bây giờ còn không đi, em có thể sẽ đến muộn đói!”
Khi Lệ Hữu Tuấn nói lêu này, ánh mắt anh quét nhẹ về phía bảng điều khiển trung tâm của xe.
Tô Kim Thư nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện lúc này đã là tám giờ năm mươi “Ôi trời ơi, không xong rồi, em sắp muộn rồi!”
Tô Kim Thư kinh hãi hô lên một tiếng, nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình, thắt dây an toàn: “Chồng à, nhanh lên, nhanh lên! Hôm nay có đối tác mới muốn quay tuyên truyền hình ảnh, em phải qua đó để quan sát, tuyệt đối không thể đến muộn được!”
Lệ Hữu Tuấn đếm thời gian, từ nơi này qua đến chỗ đó khoảng tầm chín chờ là có thể đến được.
Vì vậy, anh liền bóp chặt cảm Tô Kim Thư, búng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Một chút ngon ngọt cũng không cho, mà còn muốn bắt anh làm việc sao?”
Tô Kim Thư bị anh đánh lén, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng: “Anh thật là đáng ghét! Vẫn còn nhiều phụ huynh đi qua đây. Bị người khác nhìn thấy là không tốt đâu.”
“Anh hôn vợ của mình thì có vấn đề gì sao?”
“Đáng ghét, mau lái xe đi thôi!”
Khuôn mặt ửng hồng của Tô Kim Thư không ngừng thúc giục Lệ Hữu Tuấn mau mau đi.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã được khởi động và khuất dần ở ngã tư.
Trên bệ cửa sổ của lớp học mẫu giáo, cậu bé Lệ Tử Việt đang chống căm, nghiêng đầu nhìn bố và mẹ mình rời đi.
“Mối quan hệ của cha và mẹ cậu có phải lúc nào cũng tốt như vậy không?”
Trong lúc cậu bé Lệ Tử Việt còn đang ngây người, sau lưng cậu đột nhiên truyền đến một giọng nói rất dịu dàng và lanh lợi Cậu bé quay đầu, ánh mắt hơi sáng lên. Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bởi vì sau lưng cậu đứng cách đó không xa là một bé gái xinh đẹp.
Cô bé mặc một chiếc váy ren màu trắng và giày da màu hồng, chớp một đôi mắt to tròn nhìn Lệ Tử Việt Lệ Tử Việt nhìn cô bé này dường như chưa từng gặp qua, cô bé đeo vòng tay ngọc bích chạm khắc, mái tóc đen buông dài trên vai, đôi mắt to, đôi lông mi dài, làn da trắng nốn, dáng vẻ giống như con lai, xinh đẹp giống như búp bê babi Tô Mỹ Chi mặc dù xinh đẹp, nhưng nhìn bao nhiêu năm rồi, sớm đã thấy quen.
Cậu bé Lệ Tử Việt lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên ở bên ngoài gặp được một cô bé xinh đẹp như vậy, không nhịn được nhìn nhiều lần.
Nhưng khi cậu bé nhìn lần thứ ba, đột nhiên phát hiện, dường như cũng không xinh đẹp bằng chị gái của mình.
Vì vậy quay đầu lại một cách uể oải: “Liên quan gì đến cậu?”
Cô bé không khỏi nhíu mày, cô bé đi đến bên cạnh Lệ Tử Việt: “Mình tên Phila, tên Bạch Lạc là Mộ Nhất Vi. Mình có thể làm bạn với bạn được không?”
Cậu bé Lệ Tử Việt không ngừng lặp đi lặp lại một câu trong đầu: Không thế làm bạn với người phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ xinh đẹp rất biết nói dối, ví dụ như mẹ đỡ đầu của cậu bé cũng như vậy.
“Tôi không cần làm bạn, đừng làm phiền tôi!”