Chương -
Cô ta còn cố làm ra vẻ. Lúc nấy tôi đứng bên cạnh bọn họ, nghe được rõ rành rành cậu cả Hàng ra giá ba trăm triệu để mua một đêm với cô ta đấy!”
“Tận ba trăm triệu? Thật hào phóng! Sao tôi lại không đụng được người hào phóng như vậy chứ?”
“Thôi đi, cô thật sự cho là ba trăm triệu này dễ kiếm lắm hả! Cái tên Hàng Thụy Châu kia biến thái có tiếng, thủ đoạn trên giường rất đa dạng. Thích dùng đồ vật này nọ nhét vào người người ta. Lần trước có một người em bị anh ta làm đến mức tàn phế, sau đó bồi thường ba tỷ đồng liên xong việc.”
“Tàn nhẫn như vậy sao?”
“Không đúng sao. Cho nên vừa nãy thấy người phụ nữ tên cái gì Thúy Vân kia đi với anh ta, thật không thể tin nổi. Không biết ngày mai cô ta có bị người ta khiêng ra không nữa…
Hai người đang nói chuyện, chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mặt các cô.
Hai người phụ nữ bị dọa đến mức hét lớn.
Mặt Lục Mặc Thâm u ám gắn từng tiếng: “Các cô mới nói, người phụ nữ kia tên là gi Hai cô người mẫu bị sự xuất hiện đột ngột của Lục Mặc Thâm dọa hết hồn.
Các cô tập trung nhìn kỹ lại mới phát hiện, thì ra người chủ động đến gần các cô là Lục Mặc Thâm. Khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, ngay cả nói chuyện cũng ấp úng: “Anh… Anh… Anh là cậu Lục sao?”
Lục Mặc Thâm không kiên nhẫn nhìn chằm chẵm họ, giọng nói lạnh tới cực điểm: “Tôi hỏi mấy người vừa nấy cái người phụ nữ đóng quảng cáo kia tên là gì?”
Hai người phụ nữ còn đang vui mừng vì được Lục Mặc Thâm chủ động chào hỏi, sau khi thấy khuôn mặt không vui vẻ của anh ta thì ngây ngẩn cả người.
Do áp lực mạnh mẽ tỏa ra ra từ người anh, một người trong bọn họ run rấy trả lời: “Thật ra… Thật ra chúng tôi không hề quen biết cô ấy, lúc trước cô ấy có từng chụp một cái quảng cáo, sau đó được dân mạng xưng là tình đầu quốc dân. Tên là cái gì Lâm, Thúy Vân thì phải…”
Hai người phụ nữ còn đang vui mừng vì được Lục Mặc Thâm chủ động chào hỏi, sau khi thấy khuôn mặt không vui vẻ của anh ta thì ngây ngẩn cả người.
Do áp suất không khí mạnh mẽ tỏa ra ra từ người anh, một người trong bọn họ run rẩy trả lời: “Thật ra… Thật ra chúng tôi không hề quen biết cô ấy, lúc trước cô ấy có từng chụp một cái quảng cáo, sau đó được dân mạng xưng là tình đầu quốc dân. Gọi là cái gì Lâm, Thúy Vân thì phải…”
“Đúng, đúng rồi. Chúng tôi còn nghe nói lần quay đó còn có tai nạn ngoài ý muốn”
Lục Mặc Thâm càng nghe ánh mắt càng lạni “Lâm Thúy Vân?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cô ta tên là Lâm Thúy Vân.
“Câu cả Lục, chẳng lẽ anh biết cô ta sao?”
“Cậu cả Lục, anh đừng nhìn bộ dạng cô ấy.
đơn thuần. Vừa nấy tận mắt em nhìn thấy cô ta bị tên phú nhị đại kia của thành phố Ninh Giang dụ dỗ. Hai người đó còn nói một đêm ba trăm triệu… AI”
Người phụ nữ đó còn chưa nói hết câu, đột nhiên cảm thấy trước mắt vụt qua một cái.
Lục Mặc Thâm đấm ra một cú cực mạnh, nháy mắt lướt qua bên tai người phụ nữ nọ rồi nên cái rầm vào thân tàu phía sau, phát ra một tiếng vang đáng sợ.
Người phụ nữ nọ sợ tới mức hét lớn, vội ôm lấy đầu ngồi bệt xuống đất.
Lục Mặc Thâm lạnh lùng liếc các cô một cái: “Người đó đi đâu rồi?”
Từ lúc lên thuyền đến giờ, anh ta phát hiện không có ai rời đi cả. Cho nên Lâm Thúy Vân và cái tên Hàng Thụy Châu kia hẳn vẫn còn ở trên thuyền.
Tưởng tượng đến cảnh Lâm Thúy Vân uống rượu quá chén bị người khác lừa đi, mặt mũi Lục Mặc Thâm như bị đóng băng, hận không thể xé cái cậu ấm khốn nạn kia ra thành từng mảnh.
“Cậu cả Lục tha mạng, chúng tôi… Chúng tôi cũng không biết mà!”
Chỉ nghe đến chữ “mà”, một sấp tiền cực dày đã ném vào mặt các cô.
Đôi mắt của hai người phụ nữ kia sáng lên, cuống quít chỉ vào chỗ tối phía bên kia khoang thuyền.
“Ở bên kia, tôi chỉ nhìn thấy hai người bọn họ đi về hướng bên kia, còn cụ thể đi chỗ nào thì tôi thật sự không biế Lục Mặc Thâm lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, hướng đến chỗ bọn họ chỉ nhìn thoáng qua.
Anh ta bỏ tiền lại, sau đó bồi thêm một câu: “Đừng để cho tôi nghe được các người khoa tay múa chân về chuyện của cô ấy, mấy người không có tư cách đó”
Ném lại những lời này, Lục Mặc Thâm vác theo một thân nồng đậm tàn bạo hướng đi đến khoảng trống bên kia.
Càng đến gần, sự tàn bạo quanh thân anh †a càng dày đặc, cho đến tận khi…
“Rầm!”
“Bịch!”
Trong khoảng trống tối tắm liên tiếp vang lên vài tiếng động, đột nhiên vang lên vài tiếng rên, giống như có một vật nặng va đập vào giường.
Ánh mắt Lục Mặc Thâm chợt lạnh, vọt thẳng vào trong.
Nhưng ngay khi anh ta vừa đặt chân vào trong thì cảnh tượng trước mắt khiến bước chân anh ta chững lại.
Nét lo lắng còn đang tràn ngập trên mặt biến thành vẻ mặt như bị táo bón, một lời khó nói hết.
Anh ta đang thấy cái gì đây?
Chỉ thấy hai miếng thịt trên miệng của tên biến thái cậu cả Hàng đã biến dạng, cả người ngã chỏng vó nẵm trên mặt đất.
Anh ta dùng hai tay ôm vùng bụng dưới, sắc mặt trắc bệnh khổ sở vô cùng, người sáng suốt đều nhìn ra được vừa rồi chắc chẳn anh ta trúng một cú đạp đoạn tử tuyệt tôn.
Bởi vì cùng là đàn ông nên Lục Mặc Thâm chỉ cần nhìn biểu cảm và động tác của Hàng Thụy Châu là đủ biết gã đau đớn bao nhiêu.
Anh ta quay đầu lại thì thấy bộ váy lễ phục của Lâm Thúy Vân đã bị xé rách tới đùi chân phải thon dài đang dùng một tư thế dẫm đạp người khác đứng trên khoang thuyền.
Cả người cô ấy thẳng tắp, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, tay vẫn còn đang giữ tư thế nghênh địch.
Rất rõ ràng, những tiếng động vừa nấy đều do cô gây ra.
Chỉ có điều Lục Mặc Thâm lo lắng vô ích rồi, bởi vì người bị thương không phải Lâm Thúy Vân mà là cái gã ghê tởm Hàng Thụy.
Châu Hình như Lâm Thúy Vân chưa nhận ra Lục Mặc Thâm đã đến dây, cô lạnh lùng nhìn Hàng.
Thụy Châu nằm trên đất muốn kêu cũng không kêu nổi “Hôm nay tâm tình bà đây không tốt, anh cứ cố tình muốn chọc vào bà. Vậy thật ngại quá, bà đây uống hơi nhiều, ra tay không có chừng mực, xin hãy tha thứ.”
Nói xong câu đó, cô ấy liếc mắt nhìn gã ta một cái: “Còn dám dùng ba trăm triệu mua một đêm của bài Không bằng giờ tôi cho anh ba tỷ, sau đó anh đi chết đi được không? Muốn lên giường của tôi sao, thứ chưa đủ lông đủ cánh như anh mà có tư cách à!”
Lâm Thúy Vân nói chuyện càng ngày càng thô tục, sắc mặt Lục Mặc Thâm cũng ngày càng đen thui.
Bởi vì anh ta nhìn rất rõ hai má Lâm Thúy.
‘Vân đã ửng hồng, ánh mắt mơ màng, hẳn rượu uống vào cũng đã ngấm rồi: “Lâm Thúy Vân, em còn chưa chịu bỏ chân xuống hả?”
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh tức giận của một người đàn ông, Lâm Thúy.
Vân hơi sửng sốt: “Ủa, sao giọng nói này lại quen vậy ta, có chút giống Lục cầm thú?”
Sau đó cô ấy lại dùng sức läc đầu: “Không thể nào, sao có thể là anh ấy chứ, cái tên kia đã cho mình leo cây, chắc chắn sẽ không tới đâu!”