Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Em không thể chủ động một lần được sao?
Lâm Thúy Vân nhìn chăm chú vào Hàng Thụy Châu vẫn còn đang cuộn tròn trên đất, âm thầm mỉm cười.
Nhìn hai cái răng nanh nhỏ sắc bén lập tức lộ ra, dáng vẻ kia khiến cho Hàng Thụy Châu nhìn đến nỗi hàm răng đều cảm thấy ê ẩm: Người phụ nữ này quá độc ác!
“Hôm nay người đàn ông của tôi không ở đây, vậy để bà cô tôi đây chăm sóc cho anh thật tốt, không phải cậu em của anh muốn ngủ với tôi sao? Bà cô này sẽ để nó ngủ cả đời!”
Lâm Thúy Vân ma sát giày cao gót của mình trên mặt đất vài cái, sau đó xông lên muốn chặt.
Hàng Thụy Châu lại rên lên một tiếng, đột nhiên che kín của mình.
Nhưng đau đớn như trong tưởng lại không đến, anh ta cẩn thận mở mắt ra, phát hiện Lâm Thúy Vân lại bị một người đàn ông cao lớn và anh tuấn bế lên.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, gần như lăn một vòng rồi co rúc vào trong góc phòng, đau đến nỗi muốn nói một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Cơ thể của Lâm Thúy Vân đột nhiên bay lên, cô ấy gần như là theo bản năng quay đầu nhìn lại: “Lục cầm thú!”
Lâm Thúy Vân nghỉ ngờ rằng mình bị hoa mắt, không phải Lục Mặc Thâm cho cô ấy leo cây sao? Sao lại xuất hiện vào lúc này?
“Em không mù, là anh!”
Hai mắt Lâm Thúy Vân sáng lên, lập tức đã quên mất chuyện mình còn đang tức giận, dang hai tay ôm lấy anh ta.
Thậm chí còn ngọt ngào hôn mấy cái trên mặt anh ta “Lục cầm thú, em yêu anh chết đi được, em biết anh nhất định sẽ không để em leo cây mài! Anh nhất định sẽ tới, hôn một cái!”
“Tắt điện thoại di động của mình đi và ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, đó là cách mà em chào đón anh sao?”
“Người đàn ông khác?”
‘Vẫn còn hơi cồn khiến cho phản ứng của Lâm Thúy Vân có vẻ hơi chậm chạp, cô ấy có chút đờ đẫn nhìn lướt qua Hàng Thụy Châu đang nằm dưới đất, đột nhiên cong miệng lên, tủi thân không chịu được: “Hu hu hu, anh không cảm thấy ngại khi nói điều này sao! Tên khốn khiếp này anh ta em, còn định bắt nạt em, người ta rất sợ đói”
“Lâm Thúy Vân, nếu em còn nói mấy lời thô tục nữa, có tin anh đánh em ở chỗ này luôn không!”
Mặc dù biết cô nhóc ngang ngược này uống nhiều rồi, thế nhưng nghe thấy miệng cô ấy đầy trứng và rằm, Lục Mặc Thâm vẫn không nhịn được nhíu mày, nâng tay lên vỗ mạnh vào mông nhỏ của cô ấy.
Sau một tiếng “Bốp” giòn giã vang lên, Lâm Thúy Vân rõ ràng sửng sốt vài giây, đột nhiên tủi thân bĩu môi, mắt thấy sắp khó.
“Hu hu hu, anh là đồ đáng ghét, người ta đã bị bắt nạt rồi mà anh còn đánh em!”
Lục Mặc Thâm chỉ cảm thấy lúc này Lâm Thúy Vân thực sự là vừa đáng yêu vừa bất lực.
Tuy nhiên chỉ cần vừa nghĩ tới vừa nãy có người đàn ông dám ngấp nghé người phụ nữ của mình, anh ta cảm thấy buồn nôn giống như vừa nuốt phải con ruồi vậy.
Đặc biệt Lâm Thúy Vân nói người đàn ông này còn muốn sờ mông nhỏ của cô ấy, nhất định không thể tha thứ!
Lục Mặc Thâm xoay người, đặt Lâm Thúy Vân ở một bên trên sân thượng.
Anh ta cởi áo khoác của bộ âu phục ra trùm lên trên đùi của cô ấy, cái chân dài này của cô ấy thật sự quá gây chú ý, một mình anh ta nhìn là được rồi.
Lâm Thúy Vân ngồi trên sân thượng thấy Lục Mặc Thâm xoay người muốn đi, vội vã kéo anh ta lại “Anh Lục, anh muốn đi đâu y?
Mặc Thâm quay đầu thấy dảng vẻ kia giống như con mèo nhỏ sắp bị vứt bỏ vậy, gương mặt tủi thân.
Trái tim của anh ta không khỏi mền nhũn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lên, khẽ hôm một cái trên khóe miệng cô ấy: “Ngoan, anh đi chỉnh người vừa nãy bắt nạt em, sẽ xong ngay thôi, nhé?”
“Ừ, vậy anh phải nhanh lên nhé, nơi này đen thùi lùi, bé rất sợ hãi rất sợ hãi đấy!”
“Đã biết”
Hàng Thụy Châu: “..”
Có phải hai người này có hơi quá đáng không, đã đánh mình thành cái dạng này thì thôi đi, lại còn thể hiện tình cảm ở trước mặt mình chứ.
Lúc Lục Mặc Thâm đi đến trước mặt anh a, nhiều lần Hàng Thụy Châu muốn thử đứng lên.
Nhưng mà vừa nấy Lâm Thúy Vân uống nhiều, một cú kia chứa sức mạnh một trăm phần trăm, hoàn toàn không giảm chút lực nào, khiến cho anh ta đau đến nỗi không đứng dậy được.
Anh ta vô cùng đề phòng nhìn chăm chăm Lục Mặc Thâm, bởi vì ba người ở trong bóng tối, cho nên anh ta không thể thấy nhìn rõ Lục Mặc Thâm rốt cuộc là ai: “Quý ông này, anh nghe tôi giải thích”
Vừa nhìn thấy Lục Mặc Thâm hùng hổ đi đến, trên mặt Hàng Thụy Châu lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ: “Đầu tiên tôi không biết cô ta có người đàn ông, thứ hai tôi… Tôi ra giá với cô ta, là do cô ta chủ động đi theo tôi..”
“Vậy à?”
Lục Mặc Thâm cười nham hiểm, khiến cho người ta sởn gai ốc.
Hàng Thụy Châu lập tức sợ hãi: “Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, mấy người biết tôi là ai không? Tôi nhưng là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Hàng thị đấy, tôi cảnh cáo anh biết điều một chút, mau cút đi, hôm nay nếu anh dám đụng vào tôi, ngày mai tôi sẽ khiến anh biến mất ở thành phố Ninh Giang!”
“Khiến tôi biến mất?”
Lục Mặc Thâm nhíu mày, trong giọng nói mang theo một chút hứng thú Hàng Thụy Châu còn tưởng rằng anh ta sợ, lên giọng: “Không sai, nếu như anh biết điều thì chút nhanh lên, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra”
Nói đến cái này Hàng Thụy Châu cũng coi như là một người biết điều, dù sao anh ta biết bây giờ mình đang ở thế yếu, nếu như đe dọa tiếp thì sợ rằng người khác sẽ chồng lại, đến lúc đó người chịu thiệt và bị đánh vẫn là anh ta, bây giờ bỏ chạy vẫn tốt hơn.
Lục Mặc Thâm chỉ cười lạnh, sau đó cúi đầu: “Anh nói như vậy, tôi thật sự có chút sợ”
“Nếu sợ, vậy thì anh biết điều một chút!”
Lục Mặc Thâm cố ý lộ ra một bộ vẻ mặt vô tội: “Chỉ tiếc rằng khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là người không biết điều, vậy phải làm sao giờ? Tôi nghĩ, cũng chỉ có khiến anh biến mất trước tôi, trước tiên tôi sẽ để anh biến mất!”
Hàng Thụy Châu vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh nói cái gì cơ?”
“Tôi nói cái gì anh sẽ biết nhanh thôi”
Lục Mặc Thâm một tay kéo cổ áo của anh ta lại, trực tiếp lôi một người đàn ông cao gần một mét tám dậy, sau đó một tay kéo anh hướng đi đến phía cuối của du thuyền.
“Anh buông tôi ra, rốt cuộc anh muốn làm gì”
Hàng Thụy Châu chỉ cảm giác mình giống như bị một cánh tay sắt nắm lấy, căn bản không tránh ra được.
Anh ta liều mạng la hét, lảo đảo đi theo phía sau Lục Mặc Thâm, bị ép kéo đi một đường, ngay cả giày cũng bay ra ngoài.
Anh ta hét to, lập tức thu hút sự chú ý của những những người khác, những quần chúng xung quanh đồng loạt nhìn về phía này.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy rốt cuộc ai là kẻ bạo hành, lại run rẩy không dám tiến lên phía trước.
Hàng Thụy Châu hét lên với đám người xung quanh: “Mấy người đều mù sao? Mau ngăn anh ta lại, mau ngăn tên điên này lại!”
Sau khi mọi người nghe xong lời này, không khỏi hít vào một hơi.
Mặc dù nói Hàng thị cũng như coi là một có doanh nghiệp gia tộc có mặt mũi ở thành phố Ninh Giang cũng, nhưng so với tập đoàn Lục Dương, chuyện này thật sự là không đáng nhắc đến, căn bản không có gì có thể so sánh được.
Tập đoàn Lục Dương đó là cái gì? Chính là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô đấy!
Ở thủ đô anh ta gần như có thể dùng một tay để che trời, cậu chủ nhỏ của nhà họ Hàng có lá gan thật lớn, chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại đi chọc Lục Mặc Thâm?
Mà bên kia, Hàng Thụy Châu còn chưa hoàn hồn lại, giống như con chó điên đi cắn người vậy: “Mấy người khốn kiếp kia, tôi sẽ nhớ kỹ mấy người, sau này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mấy người, tôi sẽ đi tìm từng người từng người…”
Anh ta còn chưa nói hết, đột nhiên cả người bị nhấc lên.
Anh ta chỉ thấy cơ thể của mình nhẹ một chút, một giây sau, cả người đã bị Lục Mặc.
Thâm ném ra lan can du thuyền.
Cho đến giờ phút này, hai người mới thật sự đối mặt với nhau.