Chương -
Hàng Thụy Châu liếc mắt một cái đã nhận ra Lục Mặc Thâm, lúc này, mặc dù hai chân đang bị treo lơ lửng giữa không trung, cũng không đủ để chiến thẳng nỗi sợ hãi với người đàn ông trước mắt này.
Nhất định là anh ta điên rồi, sao lại trêu chọc đến người phụ nữ của Lục Mặc Thâm!
Lập tức anh ta bị dọa đến nỗi hai chân run lên, nói năng không rõ ràng: “Lục… Cậu Lục, sao… Sao lại là anh?”
Lục Mặc Thâm khẽ nhướng mày, vô cùng lạnh lùng mở miệng: “Rất kinh ngạc rất vui mừng sao?”
Hàng Thụy Châu vội vàng lắc đầu: “Không, không phải… Tôi, ý của tôi là, người phụ nữ sao có thể xứng với anh được “Chúng ta đến đánh cược đi, xem anh có sống được đến tận ngày mai để tận mắt nhìn thấy nhà họ Hàng của các anh phá sản, nhé?”
Nói xong lời này, Lục Mặc Thâm cũng không thèm nhìn khuôn mặt đột nhiên thay đổi của anh ta, lập tức thả hai tay ra.
“Aaa.
Sau một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, nghe thấy một tiếng “Phù phù” của vật nặng rơi xuống nước.
Hàng Thụy Châu đã bị ném vào trong biển như vậy.
Ở nơi tối đen như mực này, anh ta chìm chìm nổi nổi trong biển rộng, sau khi uống mất ngụm nước biển, bắt đầu liều mạng kêu cứu.
Nhưng mà, mặc dù trên du thuyền rất nhiều người vây xem, thế nhưng cũng không ai dám ra tay giúp đỡ, chứ đừng nói đến chuyện nhảy xuống biển cứu mạng anh ta.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàng.
Thụy Châu chìm chìm nổi nổi trong nước cho đến khi…
“Chậc chậc chậc, đây chính là cậu Lệ, sao mấy người có gây ra án mạng ở chỗ này chứ?
Lệ Hạo Nhân không biết từ trong góc nào ra, cậu ta nhanh tay lẹ mắt, vừa ôm một người mẫu trẻ, vừa khoa trương tựa trên lan can, nhìn xuống dưới nước.
Hai người mẫu trẻ không dám lên tiếng, nhưng Lệ Hạo Nhân đã quay đầu lại hôn trên mặt một người trong số đó: “Có muốn tôi biểu diễn cho mấy người xem không?”
‘Cậu Lệ, cậu định biểu diễn cho chúng tôi xem cái gì vậy?”
“Kỹ xảo trên nước”
Lệ Hạo Nhân vừa nói xong, thấy bên cạnh có người thả một chiếc ca nô từ trên du thuyền xuống.
Hai tay cậu ta chống lan can, phóng mạnh một cái, trực tiếp nhảy xuống biển.
Dưới sự hoảng sợ la hét của nhóm người mẫu trẻ, cậu ta vững vàng rơi vào chiếc ca nô kia, sau đó bật chế độ dắt chó đi dạo.
Phía sau chiếc ca nô kia còn có một cái phao, mỗi khi Hàng Thụy Châu sắp bắt được cái phao kia, cậu ta lại lái thật nhanh đi khiến cho anh ta vồ hụt.
Năm lần bảy lượt như vậy, Hàng Thụy Châu cũng đã uống no nước biển rồi.
Lúc anh ta thoi thóp, thấy anh ta sắp chìm xuống biển, Lệ Hạo Nhân cuối cùng cũng ném cái phao vào trong tay anh ta.
Mặc dù anh ta coi như là được cứu, thế nhưng cũng mất đi nửa cái mạng, sợ rằng.
không thoát khỏi việc bị viêm phổi và phải näm viện trong thời gian dài.
€ó một lúc, khi mọi người nhìn thấy hành động này của Lệ Hạo Nhân, không khỏi cảm thấy sợ hãi với thủ đoạn của đám người Lệ Hữu Tuấn, Lục Mặc Thâm.
Trong lòng từng người suy nghĩ, sau này cho dù thế nào cũng không thể đắc tội với bọn họt Bên kia, sau khi Lục Mặc Thâm ném Hàng Thụy Châu xuống, không ý định tiếp tục quản cục diện rối rắm ở bên này nữa.
Anh ta vừa quay trở lại khe hẹp trong khoang thuyền, lại không thấy Lâm Thúy Vân đâu.
“Lâm Thúy Vân!”
Sắc mặt Lục Mặc Thâm âm u, anh ta đi nhanh đến, gọi tên của Lâm Thúy Vân.
“Lục… Cầm thú…”
Ở trong một góc đen kịt, giọng nói mơ mơ màng màng của Lâm Thúy Vân truyền đến.
Lục Mặc Thâm lần theo giọng nói để, vậy mà lại nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang vặn vẹo ở trong khe hẹp trên sân thượng.
Cô ấy còn buồn ngủ, vừa nhìn đã biết vừa nấy trong lúc đợi Lục Mặc Thâm thì mơ mơ.
màng màng ngủ thiếp đi, sau đó không cẩn thận trượt xuống.
Bây giờ nhìn cô ấy kẹt trong khe hở không thể động đậy giống như cái bánh quẩy vậy, đôi chân thẳng tắp vếnh lên giữa không trung.
Lâm Thúy Vân liều mạng quơ hai tay, có lẽ là giật mình tỉnh lại: “Lục cầm thú cứu em, em đang ở chỗ này!
Em bị kẹt rồi!”
Lục Mặc Thâm: “..”
Ánh mắt của anh ta sâu thẳm mà nhìn chằm chằm đôi chân của Lâm Thúy Vân không ngừng trượt trong không khí, vừa nãy cô nhóc ngang ngược này vì đá Hàng Thụy Châu, chắc chắn đã cười toe toét xé ngắn cái váy lễ phục.
Cô nhóc! Có phải gần đây mình quá tốt bụng với cô ấy, cho nên cô ấy càng ngày càng không có nguyên tắc không!
Xem đêm nay anh ta trừng phạt cô ấy như thế nào.
Lục Mặc Thâm đi đến bên cạnh Lâm Thúy Vân, không nói hai lời đã bắt đầu sờ soạng “Này, anh Lục, anh làm cái gì vậy?”
Lâm Thúy Vân thật sự là vừa xấu hổ vừa tức giận: “Lục cầm thú, cho dù anh muốn sàm sỡ em, có thể chờ đến lúc em đứng dậy rồi lại nói không, em bị kẹt như vậy thật sự rất khó chịu!”
“Em còn biết khó chịu, anh cho rằng em sẽ rất hưởng thụ đấy”
“Hưởng thụ cái rắm!”
Lâm Thúy Vân liều mạng giấy dụa, nhưng cô ấy càng giấy dụa thì càng bị siết chặt, cuối cùng cũng không thể cử động được nữa.
“Hưởng thụ em gái anh!”
Lâm Thúy Vân bị kẹt nửa vời, chỉ có thể lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Giáo sư Lục, chú Lục, ông Lục, cha Lục, van xin anh, có được không?”
Mặc dù biết bản lĩnh của cô nhóc ngang ngược này là lợi hại nhất, cũng không biết vì sao, mỗi một lần thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương và tỏ vẻ dễ thương của cô ấy, anh ta vẫn mềm lòng.
Vì vậy Lục Mặc Thâm vừa sàm sỡ vừa uy hiếp: “Vậy anh hỏi em, lần sau còn dám xé váy trước mặt người khác không.”
Lâm Thúy Vân hơi sửng sốt, hình như cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
“Xem ra em vẫn đang do dự?”
“Không không, tuyệt đối không, em xin bảo đảm với anh, từ nay trở về sau sẽ không làm ra loại chuyện như vậy nữa!”
Lâm Thúy Vân lắc đầu như trống lắc.
“Vậy em nói cho anh biết, về sau gặp phải người như vậy thì nên làm gì?”
Lâm Thúy Vân nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Em lập tức gọi điện thoại cho người đàn ông của em, để giáo sư Lục nhà em đến cứu em”
Lục Mặc Thâm híp mắt tỏ vẻ nghỉ ngờ: “Thật sự?
Lâm Thúy Vân vô cùng khó khăn giơ tay phải lên: “Thật sự! Thật như vàng bốn số chín vậy!
Em xin đảm bảo với anh, giáo sư Lục anh có thể kéo em đứng dậy trước không? Eo em đau quá, hu hu hu, chắc chắn bị trầy da rồi ,em thật đáng thương mà…”
Lục Mặc Thâm thấy khuôn mặt nhỏ nhãn của cô ấy nhăn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được, trực tiếp ôm cô ấy ra.
Khi anh ta đến gần, Lâm Thúy Vân theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ của anh ta, mượn cơ hội này hôn một cái lên mặt anh ta, vang lên một tiếng trong trẻo.
Lâm Thúy Vân nâng mặt anh ta, áp mặt mình lên mặt anh ta rồi cọ xát, hàng mi cong vút nhanh chóng xẹt qua gương mặt Lục Mặc Thâm.
Anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình giống như trở nên mềm như bơ, giống như có một chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua trái tim mình, khiến cho hô hấp của anh trở nên nặng nề hơn: “Đồ nghịch ngợm”
Lục Mặc Thâm quay đầu cắn lên mặt cô ấy một cái.
Lâm Thúy Vân bị cần và cảm thấy ngứa ngáy, không ngừng cười “Khanh khách”.
Dáng vẻ đáng yêu này khác xa với dáng vẻ hung ác ngày thường, Lục Mặc Thâm nhìn trợn cả mắt lên.
Nếu là bình thường, anh ta nhất định sẽ không bày ra vẻ mặt này ở trước mặt Lâm Thúy Vân.
Nhưng bây giờ cô ấy đã uống say bảy.
phần, Lục Mặc Thâm dứt khoát buông tay ra.
Lâm Thúy Vân cảm giác cơ thể mình tuột xuống, khẽ hô lên một tiếng, vòng tay qua ôm cổ Lục Mặc Thâm, hai chân cũng vòng lên người anh ta: “Anh làm em sợ muốn chết!”
Lục Mặc Thâm nâng cẩm cô ấy lên “Lâm Thúy Vân, em yêu anh sao?”
Lưng Lâm Thúy Vân đấng đặt trên khoang thuyền, cô ấy ôm cổ Lục Mặc Thâm, vô cùng ngu ngốc nhìn anh ta, hình như nghe không hiểu: “Hả?”
Lục Mặc Thâm đến gần hơn một chút, hơi thở ấm áp của anh ta phả lên mặt cô ấy, giọng nói tràn đầy từ tính: “Anh hỏi em yêu anh không?”
Lâm Thúy Vân đột nhiên nở nụ cười “Khanh khách”, môi của cô gần như sắp chạm vào tai Lục Mặc Thâm: “Anh đoán xem”
“Anh đoán em yêu đến chết đi sống lại”
Hai tay Lục Mặc Thâm đặt sẵn trên eo cô ấy, giọng nói vô cùng gợi cảm.
Mặc dù Lâm Thúy Vân đã say bảy tám phần, thế nhưng lời nói của Lục Mặc Thâm vẫn vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai của cô ấy.
Khiến cho trái tim của cô ấy xao động, cô ấy lặng lẽ mở miệng, còn mang theo một chút gian xảo: “Anh đoán lại đi!”
“Cô nhóc này, em không muốn sống nữa sao, còn dám bảo anh đoán lại!”
Lục Mặc Thâm véo eo cô ấy một cái, nặng, nề đè xuống.
Eo bị anh ta véo đau vô cùng, Lâm Thúy ‘Vân cười khanh khách bắt đầu cầu xin tha thứ: “Giáo sư Lục xin anh tha cho em, em không dám nữa…”
“Vậy em nói, yêu anh sao?”
Đôi mắt sâu thảm của Lục Mặc Thâm nhìn chăm chăm cô ấy, cô nhóc ngang ngược này lúc không uống rượu, cái miệng kia của cô ấy cứng đến mức không cạy ra được chữ nào.
Mỗi lần Lục Mặc Thâm dựa vào lúc cô ấy ở trên giường thần trí không rõ ràng, hoặc cũng chỉ có thể tranh thủ lúc cô ấy hơi say rượu, mới có thể móc ra một hai câu nói yêu thương từ trong miệng cô ấy.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ là một hai câu nói yêu thương như thế thôi, lại khiến cho anh ta say mê cô ấy như vậy, quả thật muốn ngừng mà không ngừng được.