Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 1039: cô... ha ha...

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1039: CÔ... HA HA...

Mục Uyển hiểu ra, bà Lan Ninh đúng là cao tay.

Nói là làm trợ lý cho cô, người trợ lý này là Phó Hâm Ưu, chữ trợ lý này cô không có cách nào từ chối.

Trên thực tế, sao Phó Hâm Ưu có thể là trợ lý của cô.

Mọi người đều biết Phó Hâm Ưu mới là bộ trưởng bộ ngoại giao, cô mới là trợ lý.

Để Phó Hâm Ưu cùng đi với cô, cô sẽ trở thành tớ, Phó Hâm Ưu mới là chủ.

Cho dù cô có thẳng thắn ra sao. Phó Hâm Ưu mới là có công lớn, trong hoạt động của bà LanNinh, công của cô sẽ toàn bộ bị gạt bỏ.

Hèn gì, Lan Ninh phu nhân chỉ nói từ quan tâm, thì ra là đã im lặng nhúng tay, hơn nữa một cái nhúng tay là có thể tạo nên cơn sóng lớn, để cho Phó Hâm Ưu mặc váy cưới do cô làm ra, thành người cứu vớt đất nước, thành người có công đàm phán.

Nói không chừng, trong hoạt động xã hội của Lan Ninh phu nhân, thứ Lan Ninh Phu Nhân vốn cho cô sẽ trở thành cho Phó Hâm Ưu.

Mục Uyển nhìn tài liệu, không có ý định lấy thêm, tài liệu trên tay chỉ là tài liệu bình thường, không thể chứng minh thân phận của cô, cũng không có cho cô đảm nhận vai trò chính trong lần xuất ngoại này.

Lan Ninh Phu Nhân đúng là ghê gớm.

"Phu nhân, làm sao bây giờ?" Hắc Muội hỏi Mục Uyển.

"Để cô ta đi thôi." Mục Uyển nói.

Hắc Muội chỉ có thể để Kim Ngọc Châu đi.

"Có phải bọn họ cố ý không, nếu như phu nhân không hỏi thì cũng không biết là thiếu hai tờ, không có hai tờ này, đến lúc đó thủ tục không đầy đủ, nhất định sẽ có vấn đề xảy ra." Hắc Muội hỏi.

Mục Uyển rũ mắt, suy nghĩ.

Hắc Muội nói đúng, nếu như cô không nhận ra, buổi tối trên máy bay, Phó Hâm Ưu nhất định sẽ cắn ngược, nói cô làm mất tài liệu quan trọng, khiến cô trở thành người không chú trọng công việc, làm việc không đáng tin.

"Mọi việc cần cẩn thận một chút thì sẽ không để cho người khác có cơ hội lợi dụng." Mục Uyển nói.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu, sân bay sao?" Hắc Muội hỏi.

Mục Uyển nở nụ cười: "Nếu như bây giờ chúng ta không ra sân bay, em thấy thế nào?"

"Nếu như chúng ta không đi, chắc chắn bọn họ ước còn không được, là trách nhiệm của chúng ta, không liên quan đến bọn họ. Bọn họ sẽ bỏ lại chúng ta tự đi." Mục Uyển nói.

"Bọn họ đi cũng chỉ là thăm hỏi mà thôi. Cuối cùng cũng chỉ có thể công cốc trở về." Mục Uyển gọi điện thoại cho Kim Ngọc Châu, bấm nút ghi âm hỏi: "Tối nay tám giờ bay, tôi sẽ đến sân bay chờ hay là đi chỗ khác, đến lúc đó tôi sẽ phải liên lạc với ai hay sẽ có người liên lạc với tôi?"

"Ừ, hai người cứ ra sân bay, cô đến đó tất nhiên sẽ có người liên lạc với cô." Kim Ngọc Châu nói.

Mục Uyển cong khóe miệng: "Cảm ơn, vậy là tôi sẽ đến sân bay quốc tế đúng giờ."

"Đúng vậy, cứ vậy đi." Kim Ngọc Châu chắc chắn nói.

Mục Uyển đã cúp điện thoại.

"Cô ta nói thế nào?" Hắc Muội hỏi.

"Bảo chúng ta ra sân bay."

"Thật sự muốn bỏ lại chúng ta sao?" Hắc Muội có hơi mất bình tĩnh.

"Ác giả ác báo, đi thôi, chúng ta đi ăn trước, ăn xong thì ra sân bay." Mục Uyển bình tĩnh nói.

Cô nghĩ là hôm nay không đi được, nhắn tin cho Hình Thiên: "Kế hoạch thay đổi, có lẽ tạm thời không đi được, em lên máy bay sẽ nhắn tin cho anh."

"Sao vậy?" Hình Thiên lo lắng trả lời tin nhắn.

"Lan Ninh phu nhân bảo Phó Hâm Ưu đi cùng em."

Trong nháy mắt Hình Thiên hiểu ra: "Anh biết phải làm gì rồi, đợi mọi người đến rồi nói."

Nhìn tin nhắn này của Hình Thiên, trong lòng Mục Uyển rất thoải mái.

Cô và Hình Thiên ở bên nhau năm năm, có một số việc đã sớm ăn ý, không cần phải nói rõ cũng đã đoán được gần đúng.

Là có thần giao cách cảm.

Mục Uyển dẫn Hắc Muội đi ăn cơm, ngồi xe ra sân bay.

Hắc Muội mím môi, vuốt vuốt đầu tiểu Cẩu Cẩu, nhìn về phía Mục Uyển.

Mục Uyển nhìn ra cửa sổ, trên mặt bình tĩnh không một gợn sóng.

Hắc Muội kéo áo Mục Uyển.

Mục Uyển nhìn Hắc Muội: "Sao vậy?"

"Phu nhân, chúng ta quay về, có phải về sau sẽ không được về nước nữa?" Hắc Muội mang theo hy vọng hỏi.

Mục Uyển chưa trả lời Hắc Muội.

Hạng Thịnh Duật từng nói một câu, cô cảm thấy rất đúng.

Chỉ cần đủ mạnh mẽ, không cần phải quan tâm bên ngoài nói thế nào, muốn gì sẽ được đấy!

Tuy là chậm tiến bộ, nhưng mà vẫn luôn tiến bộ, vậy là tốt rồi.

"Em muốn ở lại trong nước?" Mục Uyển hỏi lại.

"Muốn, em nhớ đồng bọ của em rồi, lần này trở về, nhất định là bọn họ hâm mộ em đến chết." Hắc Muội vui vẻ nói.

"Lát nữa đến sân bay, em mua một chút đặc sản, chờ về đến, cho em chút thời gian đi thăm đồng bọn."

"Phu nhân, chị đúng là tốt, chị là người tốt nhất mà em từng gặp, còn tốt hơn cả ngài tổng thống." Hắc Muội khen ngợi.

Mục Uyển mỉm cười: "Chuyện tất nhiên, con nhóc này đúng là dễ dàng thỏa mãn.

"Không phải đâu, là do Phu nhân tốt." Hắc Muội kiên trì nói.

Mục Uyển nhìn thời gian, bảy giờ mười phút rồi.

"Bác tài, còn bao lâu nữa đến sân bay, tôi đi chuyến 8 giờ." Mục Uyển hỏi.

"Trong hai mươi phút nữa chắc chắn là đến." Bác tài nói.

Hai mươi phút sau Mục Uyển và Hắc Muội đã đến sân bay.

Mục Uyển cố ý đợi ở cửa mười phút, đi vào hỏi tiếp viên hàng không mặt đất quản lý hậu cần, nói: "Máy bay 8 giờ đến nước nằm ở đâu?"

"Chúng tôi không có chuyến bay tám giờ đến nước, cô là Mục Uyển?" Tiếp viên hàng không lịch sự hỏi.

"Vâng, họ bảo tôi đến sân bay đợi, chắc là không sai, bảo là sẽ có người liên lạc với tôi, bây giờ đã là bảy giờ bốn mươi rồi, vẫn chưa có ai liên lạc với tôi." Mục Uyển nói.

"Để tôi xem lại." Tiếp viên hàng không gõ vào máy tính: "Hôm nay có sáu chuyến bay đến nước, chuyến đầu là 8 giờ 45, một chuyến là 10 giờ hai mươi sáng, một chuyến buổi trưa là 12 giờ 40, buổi chiều là 13 giờ 54, một chuyến nữa là 15 giờ 20, cuối cùng là buổi tối 18 giờ 45, có gì nhầm lẫn không?"

"Cám ơn cô, bây giờ tôi sẽ gọi điện hỏi lại." Mục Uyển nói, gọi điện thoại cho Phó Hâm Ưu, nhấn nút ghi âm.

"Xin chào, tôi là Mục Uyển, bây giờ tôi đang ở sân bay, nói là có người gọi điện cho tôi nhưng mà bây giờ vẫn chưa có ai gọi cho tôi." Mục Uyển nói.

"Gì mà sân bay, chúng tôi không đi sân bay quốc tế, chúng tôi đang ở sân bay tư nhân của bộ ngoại giao, cô không biết à?" Phó Hâm Ưu nghiêm túc nói.

"Không ai nó cho tôi biết bộ ngoại giao có sân bay riêng, Kim Ngọc Châu bảo tôi đợi ở sân bay, tôi còn hỏi có phải sân bay quốc tế không, cô ta nói đúng."

"Tự mình không tìm được chỗ thì đừng trách người khác không nói cho cô biết. cô dùng đầu nghĩ cũng sẽ biết là không ra sân bay."

"Cô gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi đến là được." Mục Uyển nói.

"Thật đúng là phiền phức, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, cũng không biết sao cô có thể là phu nhân tổng thống, hèn gì ly hôn, mau lên đi, chúng tôi cũng không chỉ đợi mình cô." Phó Hâm Ưu tức giận nói, cúp điện thoại.

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Tới Cửa Con Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio