CHƯƠNG 1040: SẼ LÀ...
“Mợ chủ, bây giờ chúng ta trở về sao?” Hắc Muội không hiểu hỏi.
Hạng Uyển nhìn bóng đêm, khóe miệng giật giật, ánh mắt càng trở nên nguội lạnh: “Nếu như bây giờ tôi quay về, vậy việc cố ý đến sân bay để lưu lại chứng cứ sẽ vô tác dụng.”
“Vậy chúng ta không được trở về sao?” Hắc Muội không hiểu ra sao.
“Tìm một người dùng giá cao mua điện thoại và số điện thoại của anh ta.” Hạng Uyển nói.
“Dạ.” Mặc dù Hắc Muội không biết gì nhưng vẫn rất nghe lời, lập tức đi làm, năm phút sau cô ta cầm điện thoại di động đến đưa cho Hạng Uyển.
Hạng Uyển gọi điện thoại.
“Ai vậy?” Bobby hỏi.
“Bobby, tôi là Hạng Uyển, có chuyện cần anh giúp đỡ.” Hạng Uyển nói.
“Không phải cô đi hoàng cung sao, lấy được sự cho phép của Hoa Cẩm Vinh rồi à? Nghe nói bây giờ cô có thể trở về nước A, chúc mừng cô.” Bobby vừa cười vừa nói, trong giọng nói mang theo vẻ lười biếng.
“Xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn, tạm thời không thể quay về, nói ngắn gọn, bây giờ tôi đang ở sân bay, chuẩn bị trở về Bộ Ngoại giao, lát nữa gọi, anh nhớ theo dõi tín hiệu của chiếc điện thoại di động này, phiền anh tạo ra một cuộc tai nạn xe cộ giúp tôi thuận lợi biến mất, mặt khác, nhớ kỹ phải cam đoan sự an toàn cho tài xế.” Hạng Uyển nói.
“Biết rồi.” Bobby sảng khoái nói.
Hạng Uyển cúp điện thoại, nhìn về phía Hắc Muội phân phó: “Hắc Muội, em nghe đây, khi xảy ra tai nạn xe cộ, em sẽ ở lại trở thành người làm chứng cho tôi, em nói lúc hôn mê, mơ hồ nhìn thấy mấy người áo đen đưa tôi đi.”
“Mợ chủ, em không thể, em sẽ không nói dối, rất dễ bị người ta nhìn ra sơ hở. Cho em đi theo chị đi.” Hắc muội cầu xin nói.
“Em không phải người của Bobby, bọn họ mang em đi cùng tôi sẽ biết rõ thân phận của em.” Hạng Uyển nhắc nhở.
“Không phải, em là người của Bobby, lúc ấy ngài tổng thống đưa năm người đến, em bị Bobby chọn trúng, đưa đến cạnh chị.” Hắc Muội nói ra.
Hóa ra là như vậy, Hạng Uyển hiểu rõ rồi: “Vậy em đi theo tôi đi. Một lát nữa lên taxi, em phải nói mấy lời.”
“Được, được, được.” Hắc Muội gật đầu nghe Hạng Uyển dặn dò.
Chỉ lát sau họ lên taxi, Hạng Uyển đưa địa chỉ muốn đi cho tài xế nhìn.
Hắc Muội oán giận nói: “Phó Hâm Ưu kia cũng thật là, cố ý để người ta nói cho chúng ta một địa chỉ giả, chẳng lẽ cố ý không cho mợ chủ lên máy bay?”
Hạng Uyển im lặng.
“Nghĩ lại thật khiến người ta tức giận, làm cho chúng ta đi một chuyến mất không, còn đi xa như vậy, hơn nữa, rõ ràng quốc vương để chị đi đàm phán, bà Lan Ninh nói chị là trợ lý của bà ta, bà ta còn kiêu ngạo như vậy, mợ chủ, không phải bà ta cố ý khiên chị đi sai chỗ để một mình mình đi đến nước A đàm phán chứ.” Hắc Muội tiếp tục nói.
“Đừng nói mò, không phải bà ta nói sẽ chờ chúng ta sao? Dù sao bà ta cũng là phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao, chị chỉ là trợ lý, trước đó bà ta vẫn là người phụ trách tiếp đãi, bà ta đi đàm phán là chuyện bình thường, được rồi, đừng nói nữa, dù sao vẫn phải đi.” Hạng Uyển nói, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy nửa tiếng, đột nhiên, một chiếc xe ở đối diện đâm đến.
Bác tài bị dọa vội vã tránh sang bên mới tránh thoát được người tập kích ở phía trước, cốp sau đột nhiên bị đụng vào một cái.
Vì quán tính, Hạng Uyển bị đập vào ghế trên.
Bác tài phản xạ có điều kiện mà đạp phanh lại, còn chưa kịp phản ứng, cửa sổ xe đã bị người ta đập vỡ, mấy người đàn ông che mặt mở cửa xe ra, đầu tiên bịt cho Hắc Muội hôn mê, sau đó là Hạng Uyển, nhìn về phía tài xế, cũng bịt hôn mê ông ta luôn.
Bọn họ mang Hạng Uyển và Hắc Muội rời đi, nhét tài xế vào trong xe.
Không biết qua bao lâu, Hạng Uyển mở to mắt, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó cũng là người Bobby phái đi khi lúc trước đến nước Z.
Hạng Uyển nở nụ cười rồi ngồi dậy: “Tôi không ngờ anh vẫn ở bên cạnh Bobby.”
“Mợ chủ cho đủ tiền nuôi sống người nhà của tôi, nhưng mà việc tôi cần phải làm bây giờ là việc mà tôi thích, Bobby nói tôi có thể rời đi, cũng có thể ở lại, tôi ở lại.” Người đàn ông nói.
“Làm chuyện mình thích, mình muốn làm cũng coi như đời người vui vẻ.” Hạng Uyển nhìn xung quanh: “Hắc Muội đâu?”
“Cô ta đang ở phòng bên cạnh, mợ chủ yên tâm, cô ta tỉnh sớm hơn cô, tôi để lại nguyên liệu nấu ăn bảy ngày trong phòng nhỏ, nếu mợ chủ cần thì gọi điện thoại cho tôi.” Người đàn ông nói.
“Máy bay của Phó Hâm Ưu đi rồi?” Hạng Uyển hỏi.
“Đi rồi, cô ta đợi cô đến mười giờ.”
“Cô ta không ngốc, từ tám giờ đến mười giờ đủ thời gian tôi từ sân bay đến nơi đó của cô ta, cô ta chờ ở nơi đó đủ thời gian cho tôi, nếu như tôi không đến thì cũng là vấn đề ở tôi.” Hạng Uyển phân tích nói.
“Mợ chủ không muốn về nước A sao? Cô đối với vị tổng thống nước A kia...” Người đàn ông dừng lại không nói tiếp, nhưng mà ánh mắt của anh ta đã nói lên tất cả.
“Muốn, tôi muốn trở về, nhưng mà nếu như lần này trở về với Phó Hâm Ưu, nếu thành thì là công lao của cô ta, không thành thì là sai lầm của tôi, không có một chút chỗ tốt với tôi, tôi chờ lâu như vậy rồi, cũng không vội một chút này, tôi không cần may áo cưới thay người khác.” Hạng Uyển lí trí nói.
“Gấp mà không loạn, tôi bội phục can đảm mưu lược của mợ chủ, hôm nào có chuyện gì cần đến tôi thì cứ việc phân phó.” Người đàn ông ôm quyền gật đầu cung kính nói.
“Cảm ơn, trước khi các người rời đi, tốt nhất tạo ra hiện trường tôi bị bắt cóc, mang hết nguyên liệu nấu ăn đi đi, chỉ để lại mấy chai nước là được rồi.” Hạng Uyển nói.
“Hiện trường bắt cóc?”
“Bọn họ không ngốc, từ tình trạng cơ thể của tôi có thể đánh giá mấy ngày nay tôi đã xảy ra chuyện gì, nên trói, vẫn phải trói.” Hạng Uyển nói.
“Như vậy đi, tôi đi tạo căn phòng tối, cầm tù cô và Hắc Muội ở bên trong, tôi sẽ đặt mười miếng bánh mỳ, một thùng bánh bích quy, một thùng sữa bò, một thùng nước, một tuần sau tôi lại đến, nếu các cô có thể chạy, thì nghĩ biện pháp chạy đi.” Người đàn ông nói.
Hạng Uyển suy nghĩ: “Cũng được, cứ làm thế đi.”
Người đàn ông nhanh chóng cùng thuộc hạ của mình đóng nơi này thành một căn phòng tối, chỉ giữ lại một chút ánh sáng ở trên cao.
Trong phòng đặt một cái giường, một cái bàn, hai chiếc chăn mền, trói Hạng Uyển và Hắc Muội bằng xích sắt, cố định ở trên giường.
“Như thế này được không?” Người đàn ông hỏi.
Hạng Uyển gật đầu: “Tường ở nơi này không phải là tường đồng vách sắt, Hắc Muội có thể giải quyết trong một tuần.”
“Một tuần sau tôi mới đến.” Người đàn ông nhắc nhở.
Hạng Uyển khẽ gật đầu nhìn bọn họ rời đi.
“Mợ chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Hắc Muội không hiểu hỏi.
“Cứ ngủ một giấc trước đi, ngày mai sau khi dậy thì coi như bản thân thật sự bị nhốt, nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này.” Hạng Uyển phân phó.
Được.
Rạng sáng ngày hôm sau, Hắc Muội vừa tỉnh liền đập vỡ cái bàn, dùng tấm ván gỗ đục tường, vừa dùng chân đá, vừa dùng khóa kéo, rất là dã man.
Hạng Uyển sợ dựa vào trình độ này của cô ta, ngày mai tường đã đổ rồi, lên tiếng nói: “Tốt nhất chúng ta ở lại chỗ này năm sáu ngày, em nhẹ tay chút.”
“Ồ ồ ồ. Vậy em đào một cái hầm ngầm trước. Như vậy sau khi chúng ta ra ngoài rồi mới đập đổ tường, như vậy còn không làm bản thân bị thương.”
Hạng Uyển khẽ gật đầu.
Một ngày, hai ngày, ngày thứ ba đến, Hạng Uyển nghe thấy bên ngoài có tiếng của mấy chiếc xe ô tô, cô cảnh giác.
Không giống là người của Bobby.
Phịch một tiếng...
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Thăng Cấp Hệ Thống