CHƯƠNG 1047: EM BIẾT KHÔNG, TÔI RẤT VUI
Hạng Uyển bị anh ta hôn nhanh liền đứng lên, đẩy vai anh ta ra. Hạng Thịnh Duật càng không muốn buông cô ra, nhắm mắt lại, từng chút từng chút gặm môi cô.
Nhiệt độ cơ thể của anh ta vốn dĩ đã cao, giống như lây bệnh sang cô. Cô cảm thấy nóng lên, không biết vì đẩy anh hay vì trong cơ thể nóng, mũi đổ đầy mồ hôi.
Được rồi, lạc đà chết đói không thể so với ngựa lớn được. Dù Hạng Thịnh Duật bị thương, với sức lực của cô, căn bản cũng chẳng đánh lại được, mà chỉ lãng phí sức lực mà thôi.
Cô dứt khoát không vùng vẫy, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Ngược lại Hạng Thịnh Duật lại buông lỏng cô ra, khóe miệng nở nụ cười, nhìn dáng vẻ giả chết của cô: "Em biết không, tôi rất vui."
Hạng Uyển mở to mắt nhìn anh ta.
Anh ta thật sự rất vui vẻ, trong ánh mắt sáng rực, giống như đứa trẻ nhận được kẹo, sạch sẽ mà thuần khiết.
Nhất định là cô nhìn lầm rồi, hoặc là Hạng Thịnh Duật diễn tốt đến mức khiến cô cảm thấy ánh mắt của anh ta sạch sẽ.
"Vui cái gì? Tìm được đường sống trong chỗ chết sao? Anh nên biết anh sẽ không chết, trong tay anh còn đang nắm điểm yếu." Hạng Uyển khó hiểu nói.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hạng Thịnh Duật kín đáo nhìn cô.
Hạng Uyển nhìn lại anh ta, Hạng Thịnh Duật lắm mưu nhiều kế, anh ta sẽ không để mình lâm vào đường cùng.
Mọi chuyện xảy ra, đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta.
Dù bên ngoài cố ý, nhưng anh ta đã sớm chuẩn bị phương án khác.
"Sau chuyện này, tôi chỉ sợ Hoa Quan Lâm sẽ chính thức trở thành mối họa trong lòng Hoa Cẩm Vinh. Chúc mừng anh, mục tiêu của anh lại tiến thêm một bước." Hạng Uyển pháản đoán nói.
Đôi mắt Hạng Thịnh Duật trầm xuống, giọng nói có vài phần tự giễu: "Hóa ra em nghĩ như vậy."
Dường như Hạng Uyển thấy trong mắt anh có chút thương cảm, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ đã thấy Hạng Thịnh Duật khẽ cong khóe môi, anh ta lại khôi phục dáng vẻ bình thường, cuồng vọng, tà mị.
"Tôi muốn nhìn xem Sở Giản có giao bản ghi âm ra không? Chúc mừng em, đã thông qua được sát hạch. Tôi sẽ để cho Hạng Uyển em một mạng, nhưng tự do của em đã bị hủy bỏ." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
"Anh có ý gì?" Hạng Uyển bắt đầu phòng bị cảnh giác.
Sau khi Hình Thiên đuổi Phó Hâm Ưu đi, là có ý muốn đàm phán.
"Có phải em cảm thấy mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của tôi đúng không? Cho em đi đàm phán với Hình Thiên, từ đó Hình Thiên sẽ đạt được rất nhiều lợi ích. Em cũng sẽ được phong làm mợ chủ An Ninh. Nếu không cho em đi đàm phán, em sẽ cảm thấy thế nào?" Hạng Thịnh Duật khẽ cười một tiếng.
Hạng Uyển hiểu rõ mọi chuyện, tình hình bây giờ đối với Hoa Quan Lâm rất bất lợi. Kết quả tốt nhất chính là Hình Thiên không truy cứu nữa, như vậy, nhà họ Hoa, nhà họ Hạng, cùng với Hoa Cẩm Vân mới có thể ổn định tình thế ba chân.
Nếu không thì mọi chuyện phát triển sẽ biến thành Hạng Thịnh Duật phá hủy Hoa Quan Lâm. Không có Hoa Quan Lâm, Hoa Cẩm Vân sẽ bị kéo xuống nước.
"Có lẽ anh hiểu rõ, dù tôi không xuất hiện nhưng Hình Thiên vẫn sẽ khiến Hoa Cẩm Vân cầu xin không truy cứu nữa. Dù sao bây giờ Hình Thiên và Hoa Cẩm Vân buộc chặt vì lợi ích. Nếu tôi không đi, xu thế phát triển cũng chẳng liên quan gì." Hạng Uyển có ý đồ thuyết phục anh ta.
Hạng Thịnh Duật hạ mắt nhìn Hạng Uyển: "Em đang muốn tôi không cho em đi."
Hạng Uyển: "...."
Hạng Thịnh Duật cười nhạo một tiếng, chán chết, anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ta chính là như vậy, lúc đến vội vàng, lúc đi cũng vội vàng.
Tâm trạng Hạng Uyển nóng nảy, tiếng đập cửa vang lên.
"Cậu chủ bảo tôi đưa một bộ quần áo mới sạch sẽ cho mợ chủ." Người làm nói.
"Quần áo?" Hạng Uyển kinh ngạc nhìn về phía quần áo trên tay người làm, là áo ngủ. Thật khó hiểu.
Người làm nhìn sang Hạng Uyển.
"Mợ chủ tranh thủ thay quần áo đi."
Hạng Uyển nhìn theo tầm mắt của cô ấy, thấy quần áo trên người mình đã bị nhuộm đỏ một mảng.
Cô càng thêm bực bội.
Hạng Thịnh Duật chính là một người như vậy, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Cô căn bản không rõ lắm.
Anh ta bị thương nghiêm trọng như vậy, nhìn qua có vẻ bình thường, trên mặt không thay đổi chút nào. Anh ta không biết đau hay là quá mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến mức làm người ta tức lộn ruột.
Cô lấy quần áo trong tay người làm, hỏi: "Hắc Muội đâu?"
"Hắc Muội đã được sắp xếp nghỉ ngơi ở căn phòng bên cạnh." Người làm cung kính nói rồi lui ra khỏi phòng.
Hạng Uyển tắm rửa lần nữa, thay quần áo, nằm trên giường xem tin tức. Tiêu đề toàn là Hạng Thịnh Duật và Hoa Quan Lâm.
Thủy quân hai bên công kích nhau, chuyện càng ngày càng diễn ra ác liệt. Tình huống này cũng nằm trong dự tính của cô.
Hơn nữa, bởi vì Hạng Uyển có căn cứ chính xác, mọi chuyện phát triển có lợi đối với Hạng Thịnh Duật.
Trừ phi tìm được hung thủ thật sự.
Nhưng hung thủ thật sự là ai? Giống như lọt vào trong sương mù, thấy không rõ lắm.
Xem mãi, xem mãi, bất tri bất giác đã đến một rưỡi sáng.
Cô xem đến đau mắt, đưa di động đặt bên cạnh gối, tắt đèn, nhắm mắt lại ngủ.
Có lẽ vì không ngủ trưa.
Không biết qua bao lâu, cô nghe tiếng mở cửa, có người đi tới.
Tiếng bước chân này, cùng với hơi thở này là của Hạng Thịnh Duật.
Lúc trước cô cố ý quan sát dáng vẻ chính mình ngủ, tuy không ngáy to nhưng miệng hơi mở ra, hô hấp cũng không hề nhẹ.
Cô bắt chước dáng bẻ mình ngủ, cảm giác giường bên cạnh lún xuống, tay Hạng Thịnh Duật đặt trên hông cô.
Hô hấp của cô dừng lại.
Hạng Thịnh Duật khẽ cười một tiếng.
Hạng Uyển nhăn lông mày, không biết Hạng Thịnh Duật cười cái gì.
"Em quan sát dáng vẻ mình lúc ngủ sao? Giả vờ rất giống." Hạng Thịnh Duật khẽ nói.
Hạng Uyển biết mình đã lộ, dứt khoát không giả vờ nữa, quay người nhìn về phía anh ta: "Làm sao anh biết tôi giả vờ? Tôi giả vờ rất giống mà."
Hạng Thịnh Duật đỡ đầu nhìn cô.
Anh ta không bật đèn nhưng có ánh trăng soi sáng từ người cửa sổ vào.
Có thể thấy rõ khuôn mặt mơ hồ của anh ta.
"Lúc em ngủ là như vậy, nhưng lúc tôi vừa lên giường, hô hấp của em tạm thời dừng lại, em sẽ quay lại đối diện với tôi." Hạng Thịnh Duật giải thích.
"Đối diện với anh?" Hạng Uyển không tin.
Hạng Thịnh Duật cầm chặt tay cô, đặt ở ngang hông của anh: "Em còn làm như vậy."
"Không có khả năng." Hạng Uyển chắc chắn nói, thu tay về.
Trong mắt Hạng Thịnh Duật phát ra tia lạnh: "Vì sao không có khả năng?"
"Tôi có thói quen ngủ một mình, nhiều người tôi sẽ cảm thấy vướng víu. Còn ôm anh, đây là chuyện tôi sẽ không làm. Anh lầm người rồi." Hạng Uyển nói rồi xoay người.
Hạng Thịnh Duật kéo cô vào ngực, giọng nói lạnh hơn vài phần: "Tôi nói sự thật."
Hạng Uyển cảm thấy ngứa lỗ tai, lo lắng Hạng Thịnh Duật sẽ làm chuyện này với cô, không muốn trêu chọc anh: "Anh bị thương, nghỉ ngơi sớm đi. Tôi cũng rất mệt."
"Em thật sự quan tâm tôi sao? Hay là đang lo lắng tôi sẽ động vào em?" Hạng Thịnh Duật thâm thúy nhìn cảnh ban đêm, ánh mắt cũng trở nên đen tối, ngày càng trở nên thâm trầm.
Truyện convert hay : Mau Xuyên Nữ Xứng: Nam Thần Cầu Ngươi Đừng Hắc Hóa!