CHƯƠNG 1048: LÚC CÔ ẤY ĐÁNG YÊU NHẤT, CHÍNH LÀ. . . . . .
"Hạng Thịnh Duật, anh không phải là người sẽ tin những gì người khác nói." Mục Uyển nói, đầu có chút nặng nề, nói chuyện cũng trở nên yếu ớt.
Hạng Thịnh Duật xoay mặt cô qua, nhìn vào đôi mắt lờ mờ buồn ngủ của cô: “Muốn né tránh tôi, không thể nào, tốt nhất là vì em quan tâm tôi."
Mục Uyển kéo căng khóe môi: "Sở Nguyên, Sở Giản, đều nói anh yêu tôi, anh yêu tôi sao?"
"Tôi chỉ yêu người phụ nữ trung thành với tôi." Hạng Thịnh Duật trả lời chắc chắn.
Mục Uyển đột nhiên nhớ ra, dường như mình đã hỏi vấn đề này rồi, và dường như Hạng Thịnh Duật cũng trả lời thế này.
Cô nghĩ, có lẽ vì cô quá buồn ngủ , cho nên đầu óc cũng mơ hồ theo rồi, lại có thể hỏi anh ta vấn đề nhàm chán buồn cười còn khó tin như thế.
Sao Hạng Thịnh Duật có thể sẽ yêu cô được.
Mục Uyển nhắm nhắm mắt, khép chặt mắt lại.
Hạng Thịnh Duật đợi cô nói, thấy cô thật sự ngủ mất thì lắc lắc cô.
Mục Uyển lại mơ mơ màng màng bị lắc tỉnh, rất không còn cách nào oán giận nói:"Anh còn cho tôi ngủ hay không đây."
Hạng Thịnh Duật nghe giọng điệu ghét bỏ của cô, chỉ có cô, mới có thể nói như vậy với anh.
Cũng chỉ có cô, mới có thể để anh cảm thấy chân thực.
Anh buồn bực một mình, quay người lại, đưa lưng về phía cô.
Không biết qua bao lâu, Mục Uyển tỉnh lại, mở mắt ra.
Hạng Thịnh Duật vẫn còn nằm trên giường, dáng vẻ vẫn đang ngủ, tay đặt dưới đầu cô, còn tay cô, cũng đang khoát trên lưng anh ta.
Đáy lòng cô ấy khẽ siết lại, lập tức rút tay ra, lúng túng xoay người.
Chẳng lẽ những gì Hạng Thịnh Duật nói đêm qua là thật.
Cô thật sự sẽ chủ động ôm anh ta, cô điên rồi sao?
Hạng Thịnh Duật bị động tác này của Mục Uyển đánh thức, không có mở mắt ra, hít thở nặng nề mấy lần, ôm lấy cô lần nữa, tiếp tục ngủ mất.
Hô hấp của anh ta đều phả lên mặt cô, không khí xung quanh cô, đều là hơi thở anh phả ra.
Cô đã sắp thiếu không khí rồi, dứt khoát ngồi dậy.
Hạng Thịnh Duật mở mắt ra nhìn cô, không vui nhíu mày: "Sao vậy?"
"Hôm nay anh không cần đi làm sao?" Mục Uyển không khách khí hỏi.
"Tôi là người bệnh, đi làm cái gì?" Hạng Thịnh Duật trở mình lần nữa, đưa lưng về phía cô.
Mục Uyển cầm lấy điện thoại bên cạnh gối, đã chín giờ mười phút rồi, thảo nào cô cảm thấy đói bụng.
Đứng dậy, cầm quần áo, sau khi vào toilet đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong thì đi ra ngoài.
Cô thấy Hạng Thịnh Duật vẫn còn ngủ, mở cửa ra.
Có hai bảo vệ canh giữ ở cửa, ngăn cô lại.
"Ông chủ đã dặn dò, không cho phép cô ra ngoài." Bảo vệ mặt không chút thay đổi nói.
Mục Uyển quay đầu lại, nhìn về phía Hạng Thịnh Duật: "Bây giờ hơn chín giờ rồi, tôi đói bụng."
Hạng Thịnh Duật từ từ mở mắt ra, ánh mắt dời đi từ trên mặt cô, rơi xuống người bảo vệ, ra lệnh:"Dẫn cô ấy đi ăn sáng."
"Vâng." Bảo vệ nói.
Mục Uyển đi qua phòng bên cạnh, nhớ ngày hôm qua giúp việc nữ từng nói, Hắc Muội ở phòng bên cạnh, bèn hỏi bảo vệ:"Hắc Muội ra ngoài rồi chưa?"
"Cô ấy đã được sắp xếp ăn sáng, bây giờ đã trở về phòng của mình rồi." Thủ vệ trả lời.
Mục Uyển gật gật đầu, vẫn có chút lo lắng, đẩy cửa phòng của Hắc Muội ra, lập tức nghe thấy tiếng cười ha ha ha của Hắc Muội.
Mục Uyển:". . ."
Hắc Muội nhìn thấy Mục Uyển, cười nói:"Bà chủ, bộ phim điện ảnh này quá buồn cười, người nam này giả vờ nhà là của mình, dẫn người đi nhà vệ sinh, mở cửa phòng ngủ, nói cái giường là nhà vệ sinh, em cười muốn chết luôn."
Mục Uyển thầm thở dài một hơi, Hắc Muội thật đúng là không tim không phổi mà, dưới bất kỳ tình hình gì, đều có thể vui vẻ hạnh phúc được.
"Em từ từ xem đi, tôi đi ăn sáng." Mục Uyển đóng cửa lại lần nữa.
Cô được dẫn đến nhà ăn, ngồi trước bàn, lấy điện thoại ra xem tin tức, bên trên vẫn còn xôn xao nói chuyện của nhà họ Hạng và nhà họ Hoa.
Hạng Thịnh Duật lại rất bình tĩnh, không biết Hình Thiên bên kia thế nào rồi?
Nếu Hạng Thịnh Duật cố ý không thả cô đi, cô thật sự không đi được.
Bữa sáng được đưa đến, Mục Uyển ăn một miếng bánh bao, ngửi thấy hơi thở của Hạng Thịnh Duật, nhìn về phía bên trái.
Hạng Thịnh Duật đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Mục Uyển.
Mục Uyển cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao, nhận ra ánh mắt của Hạng Thịnh Duật, nhìn về phía anh ta: "Anh cứ nhìn tôi mãi làm gì!"
"Tóc của em dài ra bao nhiêu rồi?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Hỏi cái này làm gì?" Mục Uyển cắn một miếng bánh bao, thẳng mắt không nhìn anh ta.
Hôm nay lúc ở toilet cô đã nhìn thử, tóc dài ra được một tấc, dáng vẻ rất kỳ lạ.
Hạng Thịnh Duật cũng không trả lời cô, đổi chủ đề hỏi:"Thời tiết hôm nay không tệ, dẫn em ra ngoài chơi, em muốn đi chơi ở đâu?"
Mục Uyển ngừng ăn, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Cô muốn tìm một nơi không cao, còn có thể chạy trốn được: "Công viên? Mùa này, là mùa ngắm hoa mai, nhưng mà, tôi xuất hiện với anh ở nơi công cộng, có thích hợp không?"
"Ha ha ha." Hạng Thịnh Duật nhếch miệng cười, ánh mắt hiểu rõ nhìn cô: "Lo lắng cái gì, trong công viên của tôi, sẽ không có ai khác, mặc sức em lăn lộn thế nào cũng đều thích hợp."
Mục Uyển tái mặt: "Trêu đùa tôi, thú vị sao?"
"Nói nhảm, trêu đùa em không thú vị, tôi trêu đùa em làm gì." Hạng Thịnh Duật khẳng định trả lời, cắn bánh bao trong tay cô một cái.
Mục Uyển nhíu mày, đặt bánh bao lại vào trong đĩa: "Không phải anh cũng có sao, ăn của tôi làm gì."
Hạng Thịnh Duật cong khóe môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Sửa đúng một chút, của em, đều là của tôi, hơn nữa, đừng đặt suy nghĩ lên trên mắt. Bây giờ trong mắt em chỉ có hai chữ thôi, chạy trốn."
Mục Uyển bị lời nói của anh làm chột dạ, nhưng lại nghĩ, bình thường Hạng Thịnh Duật chỉ là suy đoán thôi, sau đó nhìn phản ứng thật sự của mình để chắc chắn.
Cô không thể biểu hiện ra ngoài, nhìn thẳng vào anh, cong cong miệng: "Chạy trốn? Trong mắt của tôi bây giờ không phải là anh sao?"
Hạng Thịnh Duật sững lại, sâu xa nhìn cô, giống như muốn xuyên qua mắt cô nhìn đến linh hồn của cô, ba giây sau, nặng nề nói:"Mỗi lần em nói dối, đều là lúc đáng yêu nhất."
Mục Uyển nhìn anh ta chằm chằm: “Cho nên, sau này đừng hỏi tôi có quan tâm anh không, anh hoàn toàn không tin."
Mục Uyển lại cầm một cái bánh bao mới, cắn một miếng.
Hạng Thịnh Duật nhìn lướt qua bánh bao trong đĩa cô: "Bị tôi cắn rồi, em sẽ không ăn sao?"
"Để trong đĩa, quên mất." Mục Uyển trả lời.
Hạng Thịnh Duật lấy cái trên tay cô qua: "Tôi ăn cái này, em ăn cái trong đĩa đi."
Mục Uyển cúi đầu, ăn bánh bao, sau khi ăn xong thì liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Anh ta ăn hai cái bánh bao, còn ăn sữa và cháo, tâm trạng thoạt nhìn không tệ.
Mục Uyển suy nghĩ, nên làm thế nào, mới có thể thuyết phục anh cho cô rời nước.
"Cho em rời nước đàm phán, cũng không phải không thể." Hạng Thịnh Duật đột nhiên nói.
Mục Uyển dấy lên hy vọng: "Anh nói thật sao?"
Hạng Thịnh Duật nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, ánh mắt trở nên tối tăm, âm u nói: “Tôi từng lừa em lúc nào chứ?"
Mục Uyển:". . ."
Anh ta chưa từng lừa cô, anh ta chỉ thường trêu chọc cô thôi!
"Vậy phải thế nào, anh mới cho tôi rời nước?" Mục Uyển truy hỏi.
Truyện convert hay : Nguyện Lấy Quãng Đời Còn Lại Đổi Gặp Lại