Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 1084: muốn? anh ta. . . . .

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1084: MUỐN? ANH TA . . . . .

Mục Uyển bất đắc dĩ, ở loại hoàn cảnh phức tạp như nhà họ Hạng, có năm người, cũng chẳng có tác dụng gì, vào lúc mấu chốt một hai người là đủ rồi, ít yếu điểm, còn có thể giảm bớt chút sát sinh.

Cô quay lại phòng của mình, tắt điện thoại, chuản bị hành lý, mặc áo khoác ngoài màu đen vào, đội mũ lên, mắt kính, khẩu trang, bắt xe thẳng đến sân bay.

Mục Uyển vừa đi, Hạng Thịnh Duật cũng cảm thấy không có gì thú vị, tùy tiện ăn một chút, hỏi Phó Hâm Ưu: "Khi nào thì đi?"

"Ý của tổng thống Quốc là, ngày mai em có thể rời khỏi, em nghĩ ngày mai ở lại thêm một ngày, ngày mốt trở về, hiếm khi anh đến, chúng ta đi chơi một chút, nghe nói Hương Tuyết Duyệt Hải là một điểm du lịch không tệ, bên trong cung cấp một vài căn biệt thự, cho những người không giàu cũng quý ở, anh có hứng thú đến đó mua một căn không?" Phó Hâm Ưu giật dây nói.

"Ở địa bàn của kẻ thù, cô yên tâm ở sao? Chết cũng không biết chết như thế nào." Hạng Thịnh Duật nói.

"Mẹ của em nói, Bạch Nguyệt rất thông minh, làm ra một khu hành chính đặc biệt như vậy, nhà họ Cố của bọn họ vốn là tài phiệt, cái nhiều nhất là tiền, bây giờ giống như mạch máu kinh tế của Quốc đều nằm trên tay nhà họ Cố, Cố Lăng Kiệt còn là anh em của Hình Thiên, chính là trợ thủ đắc lực của Hình Thiên, muốn kéo Hình Thiên xuống ngựa cũng không dễ dàng." Phó Hâm Ưu chuyển chủ đề nói.

"Thẩm Diên Dũng còn là Tổng thống thế gia, quan hệ ở Quốc càng rắc rối phức tạp hơn, không phải anh ta cũng bị kéo xuống ngựa hay sao, chỉ sợ đời này đã không lên được nữa." Hạng Thịnh Duật hết hứng thú nói, nhìn về phía điện thoại, vô cùng buồn chán cào cào trán.

"Cho nên, Lưu San kia thật đúng là hồng nhan họa thủy, nếu không phải Lưu San, vị trí của Thẩm Diên Dũng đã rất kiên cố rồi, dù sao ba trùm lớn, chỉ còn lại một mình Cố Lăng Kiệt, ai ngờ, nửa đường lại thêm ra một Hình Thiên."

"Chuyện cô không thể tưởng tượng được còn nhiều lắm, nếu cuộc đời đều là chuyện đoán ra được, vậy thì thiếu đi rất nhiều niềm vui rồi.” Hạng Thịnh Duật đứng lên.

"Thịnh Duật." Phó Hâm Ưu đi theo ra ngoài, nũng nịu ôm lấy cánh tay của Hạng Thịnh Duật, ám chỉ nói: "Quan hệ của anh và em, mẹ em đã ngầm đồng ý rồi, dù sao chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, đêm nay, muốn đi phòng của anh, hay là phòng của em."

Hạng Thịnh Duật hơi nhíu mày, rũ mắt xuống, nhìn Phó Hâm Ưu: "Muốn?"

"Không có." Phó Hâm Ưu phủ định nói: "Chỉ là, muốn ở bên anh."

Hạng Thịnh Duật nâng cằm của cô ta lên, cong khóe môi: "Tiểu Ưu, tôi có chuyện tôi phải làm, tôi không thích phụ nữ vướng víu cho lắm, cho dù là sau khi kết hôn, cô có thể quen không? Hay là sẽ cảm thấy uất ức, không quen được? Nếu cô cảm thấy không phải là cuộc sống cô muốn, chuyện kết hôn, tôi tôn trọng lựa chọn của cô."

Vẻ mặt của Phó Hâm Ưu có chút kỳ lạ, cong cong khóe miệng: "Sao có thể chứ, em biết anh là người làm việc lớn, em sẽ giúp anh, sẽ không kéo anh về phía sau đâu."

"Ừm, về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi dẫn cô đến Hương Tuyết Duyệt Hải, đúng lúc muốn gặp một người bạn." Hạng Thịnh Duật nói.

"Ừm, vậy em tụ họp với mấy người bạn thêm một chút." Phó Hâm Ưu nói.

"Cô có thể có quan hệ của mình, chuyện tốt." Hạng Thịnh Duật buông tay ra, xoay người, đi vào trong thang máy.

Sắc mặt Phó Hâm Ưu cứng lại, tối tăm nhìn bóng lưng của Hạng Thịnh Duật.

Đều là người trưởng thành, cô ta không tin Hạng Thịnh Duật nghe không hiểu ám chỉ của mình, đến chung một phòng với anh ta, ý chính là muốn. Nhưng vì sự rụt rè của một cô gái, cô ta mới nói lời trái lương tâm.

Cô đã dọn đến chỗ của Hạng Thịnh Duật rồi, anh ta cũng chưa từng chạm vào cô, đừng nói là chạm vào, ngay cả hôn cũng không có, khiến lòng tự trọng của cô rất tổn thương, bực bội, xoay người trở lại trong phòng bao.

"Phó Hâm Ưu, cô có thể cho tôi cách liên lạc của Mục Uyển không?" Ô Nhai hỏi.

Sắc mặt của Phó Hâm Ưu càng kém hơn, kỳ lạ hỏi: "Anh muốn cách liên lạc của cô ta làm gì, trong lúc cô ta kết hôn với Tổng thống Hình, đã phóng đãng với tên đàn ông khác đấy, còn quyến rũ dượng của mình nữa, cái loại phụ nữ này, anh cũng dám muốn sao."

Vẻ mặt của Ô Nhai có chút xấu hổ: "Cảm thấy cô ấy rất có sức quyến rũ, chỉ là tâm sự mà thôi, chuyện sau đó, nói không hay."

"Cô ta có sức quyến rũ hay tôi có sức quyến rũ." Phó Hâm Ưu tức giận hỏi.

Ô Nhai nhìn ra Phó Hân Ưu tức giận, không nói chuyện nữa, liếc nhìn Chu Huân ở bên cạnh.

Chu Huân cười nói: "Được nhiên là Phó Đại tiểu thư của chúng ta rồi, Ô Nhai chưa gặp được bao nhiêu phụ nữ, không có hiểu biết, cô đừng quan tâm cậu ta."

Phó Hâm Ưu bưng ly rượu, uống cạn rượu trong yu: "Là bạn của tôi, đừng nhắc tới cô ta trước mặt tôi, tôi nghe thấy tên của cô ta liền cảm thấy ghê tởm."

"Sao vậy, cô ta đắc tội cô à?" Chu Huân tò mò hỏi.

"Chỉ là không thích nhìn loại phụ nữ lẳng lơ đó thôi, dáng vẻ thì không đẹp, bản lĩnh dụ dỗ đàn ông lại không ít.” Phó Hâm Ưu khinh thường nói.

"Phó Hâm Ưu, có phải mắt cô không được tốt không, dáng vẻ của cô ấy rất đẹp mà, thậm chí là kinh diễm luôn, đừng nói cô ghen tị với cô ấy, nên mới chán ghét cô ấy nhé?" Ô Nhai hỏi.

"Tôi ghen tị với cô ta, tôi cần ghen tị với cô ta sao, mẹ của tôi là Lan Ninh phu nhân, ở Quốc ngoài Hoàng hậu ra, là người phụ nữ đáng được kính trọng nhất, tôi còn là Phó Bộ trưởng của Bộ Ngoại giao đấy, cô ta chỉ là một trợ lý, tôi ghen tị với cô ta? Ha." Trong mắt Phó Hâm Ưu xẹt qua một tia sắc bén, hất thẳng rượu trong ly lên người Ô Nhai, tức giận nói: "Tôi thấy mắt không tốt là anh thì có!"

Ô Nhai tức giận đứng lên: "Cô đúng là không nói lý lẽ, không có bản lĩnh tính tình còn khó chịu, cô làm Phó Bộ trưởng còn không phải vì mẹ của cô sao, nếu cô không có người mẹ này, cô không phải là cái gì cả, cô hỏi thử người khác xem, là cô ấy đẹp hay là cô đẹp, cô mới là người dáng vẻ không ra gì đấy."

Ô Nhai nói xong thì đi ra khỏi phòng bao.

"Ô Nhai chết tiệt, Ô Nhai thối, nghỉ chơi với anh." Phó Hâm Ưu đá ghế nói.

"Cô đừng chấp nhặt với cậu ấy, cậu ấy là bị Mục Uyển mê hoặc, mới nói năng lung tung như thế." Chu Huân khuyên nhủ.

"Anh nói xem, tôi và Mục Uyển, ai đẹp hơn?" Phó Hâm Ưu hỏi Chu Huân.

"Đương nhiên là cô, Phó Phó Phó Phó Đại tiểu thư của tôi, cho dù là khí chất, dung mạo, ai có thể so với cô chứ, ngày cả Hoa Nhi cũng kém hơn cô." Chu Huân khen.

Phó Hâm Ưu nghe cảm thấy không chân thực:"Hoa Nhi là mỹ nữ đứng đầu Quốc, anh nói thật đi, tôi không trách anh, nếu anh lừa tôi, chúng ta nghỉ chơi."

"Ánh mắt mỗi người không giống nhau. Thẩm mỹ cũng không giống nhau." Chu huân ba phải cái nào cũng được nói.

"Đừng nói người khác, chỉ nói anh thôi." Phó Hâm Ưu kiêu ngạo nói.

"Ở trong mắt tôi, đương nhiên là cô đẹp nhất." Chu huân lấy lòng nói.

"Coi như anh là bạn thân." Phó Hâm Ưu đưa rượu vang đỏ cho Chu Huân: "Rót cho bản tiểu thư."

"Vâng, Đại tiểu thư." Chu Huân đứng lên, ân cần rót rượu vang đỏ cho Phó Hâm Ưu, tầm mắt rơi xuống ngực cô ta, trong mắt chảy qua một tia sáng mập mờ không rõ, bị Sở Giản tóm được.

Hạng Thịnh Duật đến phòng của Mục Uyển, mở thẳng cửa ra đi vào. . . . . .

Truyện convert hay : Phóng Đãng Thanh Xuân

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio