CHƯƠNG 1085: TÔI LẠI MUỐN XEM THỬ MỘT CHÚT, EM CHẾT CHẮC RỒI
Hoa càng cua anh tặng vẫn còn ở đây, nhưng Mục Uyển không ở đây.
Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, gọi điện thoại cho Mục Uyển.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy." Trong điện thoại truyền đến giọng nói máy móc của cô gái.
Hạng Thịnh Duật càng nhíu chặt mày hơn, gọi điện thoại đi, lạnh lùng nói: "Nếu Mục Uyển đi tìm Hình Thiên, gọi điện thoại cho tôi trước."
"Vâng." Người của anh trả lời.
Hạng Thịnh Duật sắc mặt tối tăm đi ra ngoài, trở về trong phòng mình, càng nghĩ càng bực bội, gọi điện thoại cho Sở Giản, ra lệnh:"Mục Uyển trở lại, gọi điện thoại cho tôi đầu tiên."
"Vâng, tôi sẽ phái người đến trông coi trước cửa phòng của bà chủ hai mươi bốn giờ." Sở Giản trả lời.
Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khó chịu, rất khó chịu, chơi mấy trận trò chơi ám sát, tâm trạng hoàn toàn không bình tĩnh lại được: "Cô ấy về chưa?"
"Vẫn chưa."
"Phái người đến quán bar tìm xem." Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
"Vâng."
Hạng Thịnh Duật lại chơi trò chơi ám sát thêm hai tiếng, thấy đã sắp mười một giờ rồi, rất là giận dữ, gọi điện thoại ra ngoài: "Vẫn chưa tìm thấy sao?"
"Ông chủ, đã tìm hết tất cả quán bar rồi, không có tìm thấy, hơn nữa, tôi đã hỏi lễ tân, lễ tân nói nhìn thấy cô ta xách theo va li đi ra ngoài?" Sở Giản báo cáo.
"Cái gì, cô ấy xách theo va li đi rồi, vì sao cậu không báo cáo chuyện này!" Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
"Tôi cũng là vừa mới đi hỏi thăm mới biết được, ở đây không phải nước M, hướng đi của bà chủ, không có dễ tra ra như thế." Sở Giản nhắc nhở.
"Có cái gì khó điều tra." Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại, gọi điện thoại đi: "Gặp mặt đi."
"Một tiếng sau, gặp ở chỗ tốt." Sở Dã Bạch nói, cúp điện thoại.
Hạng Thịnh Duật đi ra ngoài, nhìn thấy Sở Giản đứng ở cửa.
"Đi theo.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
“Vâng.” Sở Giản lập tức sắp xếp xe.
Hạng Thịnh Duật ngồi lên xe, bực bội lại mệt mỏi véo mũi.
Sở Giản đau lòng vì Hạng Thịnh Duật: "Nếu cô ta, sẽ không trở về nước M nữa thì sao?"
Hạng Thịnh Duật dừng lại động tác, trong con ngươi hiện lên một tia thương cảm, nheo mắt lại, quét về phía Sở Giản: "Cậu nói lời này là có ý gì?"
"Bà chủ cô ta làm việc kỳ lạ, không ra bài theo lẽ thường, khiến người ta suy nghĩ không thấu, hôm nay ăn mặc rất đẹp đẽ, còn cố ý dụ dỗ Ô Nhai, sau đó, Ô Nhại vì cô ta mà ầm ĩ với Phó Hâm Ưu, tôi thật sự cảm thấy cô ta ở bên ông chủ quá nguy hiểm, nếu cô ta không trở về nước M nữa, cũng là một chuyện tốt với ông chủ." Sở Giản tính cách ngay thẳng, không sợ chết nói.
Hạng Thịnh Duật nghiến răng, trên khuôn mặt thay đổi liên tục giữ kín như bưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt lại càng thêm xanh mét, không nói chuyện.
Sở Giản nhìn không hiểu Hạng Thịnh Duật đang nghĩ gì, trong đầu cũng một mảnh trống rỗng, hơn nữa, cảm thấy lạnh cả sống lưng, gió lạnh thổi đến từng trận, không biết là vì khí lạnh của Hạng Thịnh Duật, hay là lo lắng trong lòng anh ta nữa.
Một giờ sau, Hạng Thịnh Duật đã tới trên núi, xuyên qua thông đạo ngầm vào trong núi.
Sở Dã Bạch đã đến rồi, mặc một cái áo dài trắng, tiên phong đạo cốt, nở nụ cười với Hạng Thịnh Duật: “Đến đây nếm thử, tôi mới nhập về mấy loại lá trà, đều là bậc thầy cất giấu kỹ.”
"Vậy tôi có lộc uống rồi.” Hạng Thịnh Duật kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Sở Dã Bạch, uống một ngụm trà Sở Dã Bạch đã pha xong: “Rất ngọt, cũng rất thơm thuần, đúng là không tệ.”
" Nếu không ngon, tôi cũng không dám cho anh uống."
"Nhưng mà, tôi lại tò mò, anh biết rõ thả rắn ở phủ Tổng thống, không chỉ không thể làm bị thương Hình Thiên, còn có thể để lộ ra nhiều vấn đề, vì sao còn làm như vậy? Có chút không lý trí rồi." Hạng Thịnh Duật nói, chậm rãi thưởng thức trà.
"Thẩm Diên Dũng muốn trở lại phủ Tổng thống. Rắn chỉ là tùy ý thả một chút thôi, lần này, cũng không làm anh ta bị thương sao?" Sở Dã Bạch nói.
"Đây chính là mục đích anh ta nói với chúng ta chuyện ám đạo." Hạng Thịnh Duật đã ẩn giấu rất nhiều lời.
"Thẩm Diên Dũng vốn cũng là người sâu không lường được, hồng nhan họa thủy, anh ta bị hại trên tay một người phụ nữ, nếu không, ai có thể động vào địa vị của anh ta." Sở Dã Bạch cảm thán nói.
"Có lợi có hại, vì anh ta rơi đài, mới có thu hoạch rực rỡ của anh." Hạng Thịnh Duật nói, uống hết trà trong tách.
Sở Dã Bạch lại rót cho anh ta: "Lúc trước Hình Thiên bị đâm ở nước M, anh ta là cố tình muốn đón Mục Uyển về, anh ta vẫn có tình cảm đối với vị phu nhân Tổng thống trước này."
Hạng Thịnh Duật chậm rãi nhấp một ngụm trà: "Anh muốn ra tay trên người Mục Uyển?"
"Đối với đàn ông mà nói, quyền, phụ nữ, Hình Thiên có quyền, có tiền, chỉ là phụ nữ, có vẻ như anh ta chỉ có vị phu nhân Tổng thống trước này thôi, hơn nữa, nhìn từ mấy chuyện anh ta làm, anh ta vẫn rất để bụng đối với vị phu nhân Tổng thống trước này."
Hạng Thịnh Duật cong môi, trong mắt lại không có ý cười: "Anh có biết, vị phu nhân Tổng thống trước này bây giờ ở đâu không?"
"Rất kỳ lạ, cô ta đã lên máy bay đi MXG, không biết cô ta có ý gì? Trước khi cô ta trở lại nước M, tôi còn cho rằng cô ta sẽ làm lớn một trận, nhưng lại không có hành động gì cả, lần này đến MXG, càng khiến người ta không đoán ra mục đích của cô ta, chẳng lẽ Hình Thiên sắp xếp cho cô ta định cư ở đó? Nếu là như vậy, mới là chuyện tốt, chúng ta cũng có thể làm ra rất nhiều chuyện ." Sở Dã Bạch phỏng đoán nói.
Trong mắt Hạng Thịnh Duật lại càng lạnh lẽo hơn: "Biết Thẩm Diên Dũng ngã ngựa thế nào không?"
"Đương nhiên biết, hồng nhan họa thủy."
"Hình Thiên còn hiểu hơn cả anh, cho nên, chắc chắn anh ta sẽ không cho phép mình mắc phải sai lầm giống vậy, cũng sẽ không dễ dàng đạt được thỏa thuận với phu nhân Lan Ninh, anh ta sẽ không vì một người phụ nữ mà hủy đi bản thân.” Hạng Thịnh Duật nhận xét.
Sở Dã Bạch nhíu mày: "Hình như là như vậy, vậy ý của anh là?"
"Tiếp tục chia rẽ Hoa Cẩm Vinh và Hoa Quan Lâm, khi không còn Hoa Quan Lâm, Hoa Cẩm Vinh sẽ giống như chim cút mất cánh, không phải sẽ tùy ý để tôi xâu xé sao, tôi thượng vị rồi, lực lượng đồng minh của Hình Thiên không còn nữa, anh muốn lên nắm quyền cũng sẽ dễ dàng hơn, bây giờ mục đích chủ yếu của tôi không phải là nhằm vào Hình Thiên, không có tác dụng gì cả, Hình Thiên có Cố Lăng Kiệt làm chỗ dựa, bản thân còn cẩn thận dè dặt như vậy, không phải có thể đối phó được dựa vào năng lục của anh, anh phải giúp đỡ tôi lên nắm quyền, mượn lực lượng của tôi, để anh sử dụng.” Hạng Thịnh Duật đề nghị.
"Hiểu rồi, vậy cầu chúc chúng ta thành công trước." Sở Dã Bạch nâng tách trà lên, chạm tách với Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật uống xong , nhìn như không chút để ý hỏi: "Anh có người đi theo vị phu nhân Tổng thống trước kia sao?"
"Có. Chú ý tỉ mỉ, tôi vẫn luôn cảm thấy vị phu nhân Tổng thống trước này không phải đèn cạn dầu." Sở Dã Bạch nói.
"Có cần tôi ra tay không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Trong mắt Sở Dã Bạch lộ ra ánh sáng: "Anh định làm thế nào?"
Hạng Thịnh Duật buông tách xuống, ý vị sâu xa nói:"Không phải anh muốn biết mục đích của cô ta sao? Tôi là anh họ của cô ta, tôi có thể làm rất nhiều chuyện, cô ta muốn mượn dùng quyền lợi của nhà họ Hạng, quyền điều khiển chủ yếu vẫn ở trên tay tôi."
"Cũng được, đợi cô ta đến MXG rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ thật của cô ta cho anh." Sở Dã Bạch nói.
"Trái lại tôi muốn xem thử, thủ đoạn của cô ta." Hạng Thịnh Duật hung ác nói, đứng dậy: "Không lâu sau này, gặp ở nước M."
Truyện convert hay : Tiên Võ Đế Tôn