CHƯƠNG 1108: LỢN NÁI CŨNG BIẾT LEO CÂY
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, nói lớn với đám đông đứng trên tầng: "Tối qua các cậu có ngủ không?"
"Không có!" Người ở trên lầu cũng hô lên, giọng nói vang dội, đinh tai nhức óc.
"Vậy hôm nay các cậu ăn cơm chưa?" Hạng Thịnh Duật lại hỏi.
"Chưa ăn!" Người ở phía trên lại cùng nhau hô to.
Hạng Thịnh Duật rất hài lòng nhìn Mục Uyển: "Bọn họ đã bảy mươi hai giờ không ngủ, bữa ăn gần nhất cách đây 8 tiếng, em cảm thấy anh đối xử không công bằng với Lã Bá Vĩ hay là anh đối xử không công bằng với thủ hạ của anh? Hơn nữa nếu theo nghĩa ấy mà nói em lo lắng cái gì? Lã Bá Vĩ là tốn năm triệu đô la để mua về, anh cũng sẽ không tùy ý hủy diệt anh ta đâu."
Hạng Thịnh Duật mỉm cười.
Mục Uyển nhìn dáng vẻ chắc chắn anh ta, sao cô lại cảm thấy anh sẽ hủy diệt Lã Bá Vĩ nhỉ?
Cũng đúng, một khẩu súng Lôi Âm bán được 900 tỷ nên anh có tư cách tùy hứng.
Hết cách rồi, đây là địa bàn của anh.
Lã Bá Vĩ tiến hành trận giao đấu thứ hai.
Người này rõ ràng trẻ khỏe hơn người lúc nãy rất nhiều, độ nhanh nhẹn kém một chút, nhưng sức lực rất mạnh, đánh cũng rất cẩn thận, hai người đánh hơn nửa tiếng, anh một quyền, tôi một đấm nhưng cũng không phân thắng bại rõ ràng.
"Người thứ chín mươi chín đấy?" Hạng Thịnh Duật nói sâu xa.
Không biết có phải tên chín mươi chín kia phân tâm hay không nhưng anh ta đã bị Lã Bá Vĩ đánh trúng vào cằm, ngã luôn xuống đất.
Mục Uyển thở phào nhẹ nhõm.
"Người thứ chín mươi tám." Hạng Thịnh Duật mở miệng nói.
Dây thần kinh mới vừa thả lỏng của Mục Uyển nghe vậy thì sốt sắng lên ngay. Cô quay sang nói với Lã Bá Vĩ: "Bây giờ tôi không cần anh tranh cường háo thắng, đánh nhau không ngừng nghỉ như vậy thể lực của anh cũng không chịu nổi, cuối cùng cũng sẽ thất bại thôi. Không bằng nhận thua ngay bây giờ, đại trượng phu biết tiến biết lùi, ngay cả Hàn Tín mà cũng có thể khom lưng cúi đầu, không sao đâu."
"Chịu thua? Ồ." Hạng Thịnh Duật mỉm cười, ánh mắt nhìn Mục Uyển càng lúc càng lạnh lẽo: "Nếu anh ta nhận thua thì sẽ bị đánh cho đến chết, từng người một xếp hàng tiến lên."
"Hạng Thịnh Duật, rốt cuộc anh muốn làm gì? Là tôi chọc giận anh, nếu như anh khó chịu thì cứ nhắm vào tôi!" Mục Uyển cả giận nói.
Từng người một tiến lên, vẫn còn nhiều người như vậy chắc chắn Lã Bá Vĩ sẽ bị đánh chết mất.
"Bây giờ anh khó chịu, đương nhiên là muốn nhắm vào em rồi. Lã Bá Vĩ xui xẻo hiện giờ là người của em, đánh chó phải nể mặt chủ. Rất thoải mái, bây giờ nếu anh ta đổi giọng nhận anh là chủ của anh ta thì anh sẽ tha cho một con đường sống." Hạng Thịnh Duật sâu kín nói, anh gác chân lên bàn đá cẩm thạch, dáng ngồi lười biếng như có được cả thiên hạ.
Mục Uyển đỏ mắt nhìn Lã Bá Vĩ.
Lã Bá Vĩ lại rất hờ hững, ngược lại còn bước tới an ủi Mục Uyển nói: "Không sao đâu, nếu cô đã mua tôi thì cái mạng này là của cô. Tuy chết như vậy hơi thê thảm, nhưng đời người mà, rốt cuộc cũng sẽ có những chuyện ngoài ý muốn như vậy. Tôi đã chết một lần rồi, không sao đâu. Nếu cô không đành lòng thì quay lưng lại là được."
Mục Uyển càng không muốn để cho Lã Bá Vĩ chết oan vì cô.
Cô mua Lã Bá Vĩ không chỉ bởi vì Lã Bá Vĩ là nhân tài, còn là vì cô kính trọng anh ta, khâm phục nhân phẩm của anh ta, đau lòng cho quá khứ của anh ta.
Cô siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào thịt, trong mắt như phủ một tầng sương, cô hít sâu một hơi nhìn Hạng Thịnh Duật: "Xin lỗi, tôi sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi, tha cho Lã Bá Vĩ."
Hạng Thịnh Duật vẻ mặt cứng nhắc lại, nghiêm túc hỏi: "Em sai ở đâu?"
"Hình Thiên nói anh ấy thích tôi, tôi hỏi anh ấy chúng ta có thể trở lại như trước được không? Tôi biết, chúng tôi sẽ không trở lại như trước kia được. Bởi vì tôi biết chúng tôi là không thể nào nên tôi sẽ nhấn mạnh câu nói này." Mục Uyển giải thích, cố kìm nước mắt.
"Vậy bây giờ em khóc cái gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Cô sờ gương mặt ướt đẫm nước mắt của mình nói: "Cảm thấy oan ức, vốn dĩ tôi cho rằng anh là chỗ dựa duy nhất nhưng hình như chỗ dựa này cũng không đáng tin, thứ anh cho tôi chỉ trong chớp mắt đã lấy lại, không còn sót lại gì không phải sao?"
"Em có chắc em xem anh là chỗ dựa duy nhất không? Hay là từ lúc mới bắt đầu em đã chuẩn bị chỗ dựa khác rồi?" Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói, anh nhìn cô thật kỹ, ánh mắt giống như tia X quang lạnh lẽo, nhìn thấu.
"Anh cảm thấy với năng lực của tôi nếu không dựa vào anh thì có thể làm chuyện khác được sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Em là chuẩn bị dựa cả đời hay chỉ xem anh như là bàn đạp?" Hạng Thịnh Duật hỏi tiếp.
Câu hỏi này so với câu hỏi kia càng sắc bén hơn.
"Anh có thể để cho tôi dựa vào bao lâu, quyền quyết định không phải do tôi mà là do anh. Cho tới bây giờ cũng là do anh có quyền quyết định mọi thứ, tôi chẳng qua chỉ là giun dế mà thôi." Mục Uyển bĩnh tĩnh đáp lại.
"Nếu em có thể thực sự nghĩ như thế thì không tệ." Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, nhưng trong mắt vẫn âm u như cũ.
Chẳng qua Mục Uyển là đang chơi chữ với anh ta mà thôi. Ngụy biện như thế chẳng khác nào nói cho anh biết cô cùng lắm chỉ xem anh là bàn đạp chứ căn bản không phải là chỗ dựa cả đời.
Anh nhìn người trên lầu, lệ khí không tan đi, phất tay nói: "Đi chơi đi, cho các người nghỉ phép nửa buổi chiều, mỗi người lãnh ba mươi triệu ra ngoài chơi. Xài hết thì quay trở về, nhớ kỹ đừng gây chuyện cho tôi."
"Vạn tuế, vạn tuế, anh Hạng vạn tuế." Đoàn người lập tức sôi trào.
"Trong vòng ba giây, biến mất không còn một mống cho tôi." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển thấy có người cầm trống, có người nắm cái giá, có người nắm lan can, rèm cửa phía trên cũng bị kéo lên.
Một, hai, ba.
Những người đó đúng là biến mất không còn ai, xung quanh cũng yên tĩnh lại, giống như bọn họ chưa từng ở nơi này.
"Ăn cơm thôi, anh đói." Hạng Thịnh Duật nói xong thì đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người Mục Uyển, mắt cũng không hề nhìn cô, nhưng cả người đều tỏa ra hơi lạnh.
Anh ra cửa, lên xe.
Mục Uyển đi đến nâng Lã Bá Vĩ dậy, lo lắng nói: "Anh không sao chứ?"
"Tôi không sao, cảm ơn cô."
"Cám ơn gì chứ, vốn là bởi vì tôi mà ra."
"Cô không thích anh ta, đúng không?" Lã Bá Vĩ hỏi.
Mắt Mục Uyển loé lên tia thương cảm rất nhanh không ai nhìn thấy.
Cô gằn giọng nói: "Người như tôi, không có quyền được yêu thích, giống như anh cũng không có quyền được yêu thích. Chỉ là tình huống của hai chúng ta không giống nhau mà thôi. Sau này những chuyện như thế sẽ thường xuyên xảy ra. Tính tình của Hạng Thịnh Duật thay đổi thất thường, vui buồn lẫn lộn, chúng ta chỉ có thể cẩn thận, anh cũng nên ít xảy ra xung đột với anh ta đi. Cao thủ bên cạnh anh ta nhiều như mây, bàn về vũ lực chúng ta đấu không lại đâu."
Lã Bá Vĩ gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Sau khi trở về chúng ta sẽ nói tiếp. Nơi này đều là người của anh ta."
"Ừm." Mục Uyển đáp.
Lã Bá Vĩ bỏ tay Mục Uyển ra, anh ta cũng là đàn ông nên nhìn ra được ý muốn chiếm hữu của Hạng Thịnh Duật đối với cô rất mãnh liệt... Có thể còn có chân tình khác mà anh ta không muốn cho người khác biết, chuyện đó phải tìm tòi nghiên cứu mới biết.
Dù sao thì tâm tư của Hạng Thịnh Duật cũng khiến người ta khó mà đoán được.
Mục Uyển đi ra ngoài thì thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển nhếch miệng, cười mỉa mai. Lúc cô đến Hạng Thịnh Duật còn nói vị trí bên cạnh anh là của cô, từ lúc anh nói những lời đó cho đến cảnh tượng trước mắt chỉ là chuyện của mấy tiếng trước mà thôi.
Truyện convert hay : Tần Thời Minh Nguyệt Chi Hùng Bá Thiên Hạ