CHƯƠNG 1109: SAO NỠ THIÊU ĐỐT NHAU?
Lời của Hạng Thịnh Duật có thể tin được thì heo nái cũng biết leo cây rồi.
Cô ngồi đối diện với Hạng Thịnh Duật, mà sau khi Lã Bá Vĩ nhìn cô xong thì ngồi vào đằng sau ghế của cô.
"Trước đây có phải tôi đã gặp cô rồi không?" Người phụ nữ hỏi Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn cô ta: "Tôi là Mục Uyển, thời trẻ sống ở nhà họ Hạng."
"Ồ, tôi nhớ ra rồi. Cô là em bà con của anh Duật, là con gái của cô anh ấy." Người phụ nữ mỉm cười, ôm Hạng Thịnh Duật sát hơn, khuôn mặt tựa trên bả vai của Hạng Thịnh Duật nói tiếp: "Có lần tôi đến nhà họ Hạng chơi, cô thở phì phò đến tìm anh Duật, nói là anh Duật vẽ bậy lên vở của cô, nên nhất định phải vẽ lại trên vở của anh Duật mới chịu."
Người phụ nữ kia vừa nhắc như vậy khiến cho Mục Uyển chợt nhớ lại hình như là có chuyện như thế.
Sau khi tan trường về nhà, chuyện đầu tiên cô làm là làm bài tập. Ngày đó cô trở về nhà, mở cặp lấy vở bài tập ra thì nhìn thấy mỗi trang vở đều bị tô đen, trang cuối cùng còn viết ‘Hạng Thịnh Duật đã đi ngang đây’.
Cô lật những quyển vở khác ra xem, mỗi quyển đều bị Hạng Thịnh Duật vẽ lung tung như thế, hơn nữa cuốn nào cũng có viết ‘Hạng Thịnh Duật đã đi ngang đây’.
Lúc đó mâu thuẫn của ba cô và Hạng Tuyết Vi đã trở nên gay gắt, ba cô cứ uống rượu ở bên ngoài mãi, không chăm lo gì đến cô, cũng không có tiền cho cô.
Hạng Tuyết Vi thì càng không cần phải nói, bà ta chắc chắn sẽ không cho cô tiền.
Ngay cả tiền mua vở bài tập cô cũng không có, cô tức điên rồi nên đến tìm anh lý luận.
Bây giờ nhớ lại lúc đó cô bao nhiêu tuổi nhỉ?
Mười lăm hay là mười sáu?
Mười ba hay là mười bốn?
Cô cũng không nhớ rõ lắm. Kết quả cuối cùng là cô đòi được sáu trăm ngàn từ chỗ Hạng Thịnh Duật, nhưng cũng bị đồng bọn của anh ta đẩy té bị thương, chân sưng lên. Không có tiền khám bệnh, cũng không ai lo lắng cho cô, sưng ba bốn ngày tự xẹp xuống, sau đó thì khỏi dần.
Nhưng lúc cô bị sưng chân, cũng không thiếu việc bị Hạng Thịnh Duật và đồng bọn của anh bắt nạt.
Người phụ nữ trước mặt này chính là một trong những đồng bọn của Hạng Thịnh Duật lúc đó, hình như cô ta còn là bạn gái của anh nữa.
Cô thấy bọn họ luôn chơi đùa cùng nhau, mỗi nhìn thấy bọn họ, cô luôn tránh đi rất xa.
Sau đó, sau khi cô rời khỏi nhà họ Hạng thì cũng không còn gặp lại những người này nữa.
"Con người của tôi rất dễ quên, rất nhiều chuyện không nhớ ra được, cũng không muốn nhớ tới." Mục Uyển u ám nói.
"Không ngờ bây giờ cô lại là người phụ nữ của Hạng Thịnh Duật... Quý tộc như các người, họ hàng gần kết hôn, đúng là khiến người ta không chịu được, tôi cảm thấy nên bỏ chế độ này đi, nếu không rất lộn xộn." Người phụ nữ nói.
"Cô ấy không phải là em họ tôi. Mẹ cô ấy không phải là cô của tôi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Chả trách anh lúc còn bé luôn bắt nạt cô ấy. Thì ra anh và cô ấy hoàn toàn không có quan hệ huyết thống." Người phụ nữ nói.
"A." Hạng Thịnh Duật khẽ cười một tiếng, ánh mắt sâu kín nhìn lên mặt Mục Uyển nói: "Nếu lúc nhỏ tôi biết được chuyện này thì phỏng chừng cô ấy sẽ không sống đến bây giờ đâu."
"Em nhớ được lúc còn bé cô ấy rất xấu, rất quê mùa, tính tình lại rất khó chịu, là một con bé thích nói toạc móng heo, mỗi khi thấy em luôn giơ nanh múa vuốt. Sau khi lớn lên khí chất hoàn toàn khác xa. Chỉ có điều bây giờ vẫn giơ nanh múa vuốt như trước." Người phụ nữ thở dài nói.
Mục Uyển không muốn nói chuyện cùng bọn họ .
Bọn họ cũng chẳng có gì hay để nói, bọn họ chỉ xem cô như động vật quan sát, trêu đùa.
Bởi vì yếu ớt nên chỉ có thể bị người khác bắt nạt, cho dù bị đánh một bạt tai thì cũng không có quyền được khóc.
"Tại sao không nói chuyện?" Người phụ nữ hỏi: "Cô câm sao? Khi còn bé không phải rất hung hăng sao? Bây giờ đã bị thuần phục trở thành cừu non rồi à?"
Mục Uyển yên lặng nhìn người phụ nữ, dư quang nơi khóe mắt có thể thấy được Hạng Thịnh Duật đang rất thích thú nhìn cô.
Giống như rất hưởng thụ dáng vẻ bị bắt nạt của cô.
Cấu kết với nhau làm việc xấu, yêu ma quỷ quái, cùng một giuộc.
Người phụ nữ thấy Mục Uyển vẫn không nói lời nào, lẳng lơ tựa lên người Hạng Thịnh Duật: "Duật à, người bạn gái nhỏ này của anh rất kiêu ngạo không thèm nói chuyện, em còn muốn nói chuyện với cô ta nữa đấy."
"Nói chuyện đi." Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
Mục Uyển lạnh lẽo nhìn Hạng Thịnh Duật: "Anh muốn tôi nói gì, xin lỗi, tôi giơ nanh múa vuốt dọa sợ các người, cho nên ngậm miệng lại, như vậy có gì sai sao?"
"Bây giờ em là thái độ gì chứ? Mới vừa buông tha em, em lại bắt đầu làm càn." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
"Anh cảm thấy tôi làm thế nào mới không phải là làm càn. Không nói chuyện, để mặc cho các người sỉ nhục, hay còn muốn tôi làm thế nào? Quỳ xuống xin các người trừng phạt?" Mục Uyển hỏi.
Trong ánh mắt của Hạng Thịnh Duật xẹt lên tia sáng sắc bén, anh hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Em muốn trừng phạt cô ta thế nào?"
Người phụ nữ mỉm cười: "Hàng năm trong số những người được đưa đến chỗ em huấn luyện, luôn có một hai người cứng đầu, ngạo mạn, vô lễ, không phục tùng cấp trên. Càng không phục tùng sẽ càng chịu khổ, càng muốn cho bọn họ biết chữ ‘phục’ viết thế nào, để bọn họ không dám làm càn nữa. Phải biết quý trọng mọi thứ đang có, hơn nữa còn phải có lòng biết ơn, nhận được sự trừng trị khác nhau mới có thể trở thành người tốt hơn."
Mục Uyển mỉm cười, ánh mắt càng khiêu khích không khuất phục nói: "Cho nên?"
"Nơi này cũng là địa bàn của tôi, cô xuống đó rèn luyện ba ngày, tôi cảm thấy chắc chắn cô sẽ thu được lợi ích không nhỏ, sẽ biết được bản thân nên phục tùng hay là tiếp tục phản kháng." Cô ta hơi mỉm cười nói tiếp: "Dừng xe."
"Để cô ấy ở đây một mình quá nguy hiểm, cô ấy không phải là chiến sĩ, tay trói gà không chặt sinh tồn trong môi trường hoang dã nếu đụng phải dã thú chắc chắn sẽ chết." Lã Bá Vĩ ngăn cản nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày nhìn thẳng vào Mục Uyển: "Em là muốn làm chiến sĩ hay muốn làm người phụ nữ của anh?"
Làm người phụ nữ của anh? A dua nịnh hót, quỳ gối xin tha, mất đi tất cả nhân cách, cuối cùng… dựa theo tính cách của Hạng Thịnh Duật, một khi cô bị chinh phục, thực ra số mạng chờ đợi cô vẫn là cái chết.
Chỉ là anh đã chơi chán mà thôi.
"Chỉ là làm người phụ nữ của anh, chờ đợi bên cạnh anh giống như một bình hoa tôi không cảm thấy đây là kế hoạch lâu dài. Anh nói để vị trí hoàng hậu cho tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy hoàng hậu có thể vô duyên vô cớ mà ngồi hưởng thụ giang sơn của anh. Anh bảo tôi xuống thì tôi sẽ xuống." Mục Uyển nói rất đúng mực.
Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật sa sầm, đồng tử đen như mực co rút lại, trở nên sắc bén hơn.
Anh biết rõ cô không muốn làm người phụ nữ của anh, nhưng anh vẫn hỏi hết lần này đến lần khác.
Chắc có lẽ trí thông minh của anh bị chó ăn rồi.
"Em vô cùng dẻo miệng, đi xuống dưới rèn luyện cũng tốt." Hạng Thịnh Duật nói một cách lạnh lùng.
Có người mở cửa.
Mục Uyển cũng không giãy dụa, bị vứt từ trên xe xuống, càng mất mặt.
Cô xuống xe.
Lã Bá Vĩ cũng muốn đi theo, nhưng lại bị cánh tay của Kỷ Thần Lăng ngăn lại.
Lã Bá Vĩ muốn ra tay, vùng vẫy đi xuống.
Mục Uyển biết anh ta không phải là đối thủ của bọn họ, cô nói: "Anh ở lại trên xe đi, tôi muốn yên tĩnh một mình."
"Dựa theo điều lệ nếu cô chết rồi, tôi cũng không sống được." Lã Bá Vĩ nói đầy sâu xa, nhìn Mục Uyển chằm chằm.
"Tôi sẽ không chết." Mục Uyển bảo đảm, cong môi cười.
Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật càng lúc càng âm u, cô chưa từng cười thật lòng với anh như vậy.
Anh vốn chỉ muốn hù dọa cô, còn cố ý cho cô bậc thang đi xuống, một câu muốn làm người phụ nữ của anh khó khăn đến vậy sao? Nếu không muốn xuống thì nói gạt anh cũng không được sao?
Truyện convert hay : Sinh Mà Làm Vương