CHƯƠNG 1147: CỨNG ĐẦU, ANH THÍCH
“Không được chơi xấu.” Mục Uyển muốn xác nhận lại.
Hạng Thịnh Duật rất biết chơi xấu.
“Anh không chơi xấu, em cũng đừng chơi xấu.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Nếu như anh chơi xấu thì sao?” Mục Uyển vẫn không yên tâm.
“Lấy điện thoại của em ra, ghi âm, mau lên.” Mục Uyển liền lấy điện thoại ra.
Anh cũng lấy điện thoại ra, hai người đều ghi âm lại.
“Nếu như anh chơi xấu, sẽ thả tự do cho em, em muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, anh sẽ không can thiệp, nhưng nếu như em thua, em nhất định phải đáp ứng một yêu cầu của anh vô điều kiện, nếu như em không làm được, thì…” Hạng Thịnh Duật ngừng lại.
“Nếu như tôi không làm được, anh có thể giết tôi, tôi sẽ không oán trách nửa lời.” Mục Uyển nói.
“Giết em, dễ như giết chết một con kiến vậy, em có oán trách hay không, anh cũng không quan tâm. Nói gì đó mà khiến em phải sợ hãi đi.”
“Tôi không sợ gì cả.” Mục Uyển không nghĩ đã trả lời.
Hạng Thịnh Duật cũng phát hiện ra, hình như cô không quan tâm cũng chẳng sợ hãi điều gì cả, vì vậy mới im lặng một lúc: “Vì vậy, nếu như em thua rồi, em nhất định phải đáp ứng yêu cầu của anh vô điều kiện, em không thể không làm được, không làm được anh cũng ép em phải làm được, có thể không?”
Mục Uyển gật đầu: “Cứ như vậy đi, bắt đầu.”
Cô nhanh chóng nhét xu vào máy.
Cô gắp trước Hạng Thịnh Duật, theo xác suất, cô sẽ có thể gắp ra trước anh.
Mục Uyển nhanh chóng gắp, một lần, hai lần, ba lần, rất nhiều đều không gắp được, cô có hơi sốt ruột rồi, nhìn sang Hạng Thịnh Duật.
Anh nhét rất nhiều xu vào máy, hơn nữa, không chỉ một cái máy, để có thể để đống xu đó rơi vào, cũng phải mất một khoảng thời gian, cho dù có nhanh hơn, cũng sẽ khiến quá trình gắp lên bị chậm lại.
Trong lòng Mục Uyển kêu lên một tiếng, tuy rằng Hạng Thịnh Duật đã làm thời gian trôi qua chậm rãi hơn, nhưng anh chơi nhiều máy như vậy, xác suất sẽ lớn hơn rồi.
Cô liền căng thẳng, học theo cách của anh cũng không kịp nữa, chỉ có thể xem vận may, hi vọng lần thứ mười một cô gắp có thể gắp được.
Nhưng mà, lần thứ mười một, mười hai, mười ba trôi qua… sắp đến lần thứ hai mươi rồi, Mục Uyển gấp đến độ chảy hết mồ hôi, nhìn Hạng Thịnh Duật.
Đến lần thứ mười một anh bắt đầu thả chậm tốc độ lại.
Mục Uyển nhìn anh, cảm thấy được sự uy hiếp, hình như anh sắp gắp được rồi.
“Chơi ba hiệp được không?” Cô lập tức nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, cười: “Em muốn chơi ba ván, hay năm ván?”
Mục Uyển nhìn thấy anh lấy ra được một con gấu: “Năm, năm ván.”
“Được, anh nhường em.” Hạng Thịnh Duật tự tin nói, mở càng nhiều máy gắp thú hơn.
Mục Uyển học theo phương pháp của anh, bây giờ, chỉ có thể dựa vào vận may mới có thể thắng thôi.
Cuối cùng cô cũng gắp được một con, nhìn anh, anh đã gắp được bốn con rồi.
Mục Uyển: “…”
Cho dù có chơi mấy ván, thì cô cũng đều thua rồi.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, vất một đống gấu hoàng tử vào cái rổ của cô: “Bây giờ, anh vẫn chưa nghĩ ra em phải làm gì cả. Đợi đến lúc nghĩ ra sẽ nói với em. Bây giờ em muốn gắp công chúa nào. Tôi giúp em.”
“Không phải nói là, chơi năm ván sao? Xem ai gắp được năm con trước, tính một ván.” Mục Uyển nói, nói xong, chính cô cũng cảm thấy chột dạ, hóa ra chơi xấu lại có cảm giác này, rõ ràng là chơi xấu, nhưng lại bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Hạng Thịnh Duật cười, ánh mắt sáng lên: “Chơi xấu?”
“Không thể nói là chơi xấu được, trước đó cũng chưa nói rõ quy tắc, vì vậy, lần này không thể tính.” Mục Uyển nói, rũ mắt xuống.
Hạng Thịnh Duật buồn cười nhìn cô, đầy khí phách nói: “Được, ván này không tính, em còn muốn đặt ra quy tắc gì nữa? Nói cho rõ ràng, nếu còn thua nữa, thì không thể chơi xấu tiếp.”
“Gắp gấu, gắp bằng máy nào cũng được, ai gắp được mười con trước, người đó thắng.”Mục Uyển nói.
“Tổng cộng là mười con, hay mười con tính một ván, chơi năm ván? Trừ con gấu này ra, những con khác đều có thể gắp, đúng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Tổng cộng mười con, ai gắp được mười con trước, thì người đó thắng, không cần chơi năm ván, chỉ cần mười con.” Mục Uyển nói.
“Ừm, bắt đầu đi.” Hạng Thịnh Duật nói, vẫn chơi theo cách cũ, nhét đồng xu vào nhiều máy, bắt đầu gắp.
Mục Uyển cũng học theo cách của anh, cô ở bên này, đã gắp rất nhiều lần rồi, chưa bao lâu, cô đã gắp được ba con, nhìn sang Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật cũng nhìn cô.
Anh vẫn chưa gắp được con nào.
Mục Uyển có hơi hối hận, sớm biết như vậy đã cược xem ai gắp được ba con trước rồi, nếu như là ba con thì cô đã thắng rồi. Tốn mất năm sáu phút, cô lại gắp được một con nữa, nhìn sang Hạng Thịnh Duật, anh đã gắp được hai con rồi.
Cô vội vàng nhét xu vào máy, lại năm sáu phút trôi qua, cô gắp được thêm một con, nhìn sang Hạng Thịnh Duật.
Trong rổ của anh chỉ có hai con, nhưng một lúc anh gắp liền được hai con.
Cô kinh ngạc, Hạng Thịnh Duật may mắn thật đấy.
Rất nhanh cô lại gắp được một con nữa, theo thói quen quay sang nhìn Hạng Thịnh Duật, trong rổ của anh đã đựng rất nhiều gấu.
Sao anh lại làm được như vậy.
Ăn gian à?
Hạng Thịnh Duật nhìn cô: “Em còn không mau chóng gắp đi, anh đã gắp được mười mấy con rồi.”
Mục Uyển: “…”
“Không thể nào, lúc trước anh mới có bốn con, sao đột nhiên lại thành mười mấy con rồi?” Mục Uyển không tin, bước đến đếm gấu của anh, mười hai con.
“Anh… ăn gian?” Mục Uyển không dám tin.
“Cái gắp này, tuy là sẽ nhả ra, nhưng để nó gắp một lúc hai con, cho dù nó có nhả ra, hai con này cũng có thể giữ lại được, ngược lại còn dễ gắp hơn, đây cũng là anh phát hiện được sau khi chơi, em không biết à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nhíu mày, nếu cô biết, thì cô còn thua chắc.
Đến cả ông trời cũng không giúp cô, đau lòng quá mà.
Hạng Thịnh Duật cười: “Em còn muốn gắp gì nữa, anh gắp giúp em.”
Mục Uyển đem đống gấu công chúa của mình đổ sang rổ của Hạng Thịnh Duật: “Tôi gắp đến mức sắp nôn ra rồi, không gắp nữa, tôi muốn trở về nghỉ ngơi.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp, đem rổ đặt lên quầy: “Đi thôi.”
“Anh, hôm nay…” Mục Uyển ngập ngừng.
“Hôm nay anh sẽ không ngủ cùng em, tối nay anh còn có việc, một mình em ngoan ngoãn đi.” Hạng Thịnh Duật tiếp lấy lời cô.
Mục Uyển thả lỏng: “Vậy ngày mai gặp.”
Hạng Thịnh Duật cười một cách khó hiểu: “Ngủ ngon, Uyển Uyển. Tôi phải nghĩ cẩn thận xem, bắt em làm cái gì, không thể bỏ qua cơ hội quý giá này được.”
Mục Uyển: “…”
Sau khi Hạng Thịnh Duật đưa cô về, thấy cô đóng cửa phòng, ánh mắt anh trở nên thâm trầm.
Sở Giản bước về phía anh, cung kính nói.
“Bác sĩ bên đó chuẩn bị xong chưa?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi anh đến thôi.” Sở Giản cung kính đáp.
“Vậy đi thôi.” Hạng Thịnh Duật nói, ánh mắt càng thêm kiên định hơn.
Truyện convert hay : Nhất Phẩm Đích Phi