CHƯƠNG 1148: ANH RẤT KÌ LẠ
Cả đêm, Mục Uyển ngủ rất ngon, mở mắt ra, nhìn thấy Hạng Thịnh Duật ở bên cạnh.
Anh đến từ lúc nào, sao cô lại không biết, nhìn anh có vẻ đang ngủ rất say.
Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ xong ra ngoài, Hạng Thịnh Duật vẫn đang ngủ.
Lúc nào anh cũng tràn đầy năng lượng, hơn nữa tính cảnh giác cũng rất cao, ngủ cũng không sâu, hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao? Anh lại ngủ say như vậy.
Cô đi ra ban công, mặt trời đã lên cao rồi, bầu trời trong xanh, còn có chim hải âu lượn lờ, không khí cũng tốt, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng mà, cũng có chút lạnh.
Cô trở về lấy chăn, lặng lẽ ngồi trên xích đu, ngắm nhìn phong cảnh, tâm trạng, cũng bình tĩnh hơn, bình tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy, cứ mãi ở trên tàu, cũng rất tốt.
Cô nhớ lúc đó Bạch Nguyệt mua một con tàu, sinh sống trên tàu.
Vừa nghĩ đến Bạch Nguyệt, tâm trạng cô lại trở nên xấu đi.
Bởi vì Hình Thiên thích Bạch Nguyệt, cô liền vô thức học theo tính cách, cách đối nhân xử thế của cô ấy.
Chỉ tiếc là, cô học không giống, bây giờ, thậm chí cô còn có chút phản cảm khi mình giống cô ấy, muốn phỉ nhổ bản thân.
“Bây giờ nước X khoảng 15 độ, em có mang áo khoác dày đi không?”Không biết Hạng Thịnh Duật dậy từ lúc nào, hỏi cô.
Mục Uyển gật đầu: “Lúc đi từ nước A, không phải là có mặc một cái áo khoác dày sao?”
“Tầng chín là trung tâm mua sắm, anh đưa em đi mua mấy bộ quần áo.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển đung đưa xích đu, hơi tức giận nhìn anh, nói: “Không hứng thú.”
“Mới sáng sớm ai chọc vào em?” Hạng Thịnh Duật lấy ghế ngồi đối diện cô, nhìn cô sâu sắc.
“Tôi nói không hứng thú đi mua quần áo, tôi đem vài bộ đi là đủ rồi, từ nước M đến nước A cũng chỉ đem có vài bộ.” Mục Uyển giải thích.
Hạng Thịnh Duật lấy chân đá xích đu.
Biên độ di chuyển của Mục Uyển ngày càng lớn, thấy sắp ngã vào anh, cô liền nhảy từ xích đu xuống.
Hạng Thịnh Duật cười, thuận thế ôm lấy eo cô, đặt cô lên đùi: “Bữa sáng gọi phục vụ hay ra ngoài ăn?”
Mục Uyển không biểu cảm gì nhìn anh: “Nếu như tôi không nhảy xuống, anh bị tôi đụng phải, hôm nay não anh có hỏng không?”
“Trên thế giới này, không có nếu như.” Hạng Thịnh Duật tự tin nói.
Vậy là anh đã tính toán kĩ càng, cô sẽ nhảy từ xích đu xuống?
Cô không nói gì, nhìn về nơi xa, có thể nhìn thấy được căn nhà trên mực nước biển: “Có muốn vào bờ không?”
“Ừm, anh đã sắp xếp vài hướng dẫn viên đưa chúng ta đi du lịch, có điều không gấp, anh hẹn Thẩm Diên Dũng trưa nay.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Không phải nói muốn xem ảo thuật sao?”
“Chiều nay.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Tôi muốn sáng nay đi loanh quanh một chút.” Mục Uyển bày tỏ.
“Cần anh đi cùng không?” Hạng Thịnh Duật nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cô bắt chước dáng vẻ nhếch miệng cười của anh, trong đầu cô, tim cô, chỉ nghĩ đến việc đi dạo một mình, không muốn anh đi cùng.
Tuy nhiên, cô lại làm ngược lại, đơn giản nói một chữ: “Cần.”
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười.
Khi anh cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, giống như sứ vậy, trông tươi sáng hơn vài phần, khác hẳn với vẻ âm dương quái khí ngày thường.
Cuối cùng… cô cũng get (cảm nhận) được vẻ đẹp trai của anh, quả thực Hạng Thịnh Duật có một làn da rất đẹp.
“Đi thôi, đi ăn sáng.” Mục Uyển nói xong liền đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Lã Bá Vĩ đứng ở trước cửa, nhìn thấy Mục Uyển, không nói gì.
“Sao vậy?” Mục Uyển hỏi.
“Có chuyện này…” Lã Bá Vĩ mới nói được ba chữ, nhìn thấy Hạng Thịnh Duật ra ngoài cùng Mục Uyển, ánh mắt trở nên do dự, nhìn Mục Uyển nói: “Tôi muốn lên kia, có chút chuyện riêng cần phải xử lí.”
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật: “Bao giờ tàu rời đi?”
“Mười giờ tối.” Hạng Thịnh Duật nói, ánh mắt khóa chặt Lã Bá Vĩ.
“Anh nhớ là phải trở về tàu trước mười giờ tối đấy.” Mục Uyển dịu dàng nói.
“Cảm ơn cô.” Lã Bá Vĩ quay người, rời đi trước, anh ta liếc nhìn Hạng Thịnh Duật, khẽ nhíu mày.
“Em nói chuyện với anh ta, có phải dịu dàng quá rồi không?” Hạng Thịnh Duật hỏi, có chút không thoải mái.
“Anh ấy cũng coi như là trưởng bối của tôi, lẽ nào tôi phải mặt mũi hằm hằm nói chuyện với anh ấy?”
“Anh ta là thuộc hạ của em, em là chủ, cho dù là mặt mũi hằm hằm, thì có làm sao?” Hạng Thịnh Duật ngông cuồng nói.
Mục Uyển lười đôi co với anh, lí luận sai trái của Hạng Thịnh Duật rất nhiều, quan trọng là anh luôn làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, lí lẽ đương nhiên.
Cô đi đến phòng ăn.
Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô: “Đi theo anh.”
Anh dắt cô đi qua hành lang đến một phòng bao.
Trong phòng có một màn hình lớn dùng để gọi món.
“Thích ăn cái gì thì chọn cái đó, lát nữa sẽ có người mang vào, muốn xem TV không?” Hạng Thịnh Duật cầm điều khiển, tuy là hỏi cô, nhưng chưa cần cô trả lời, anh đã mở TV rồi.
Nổi loạn từ trong xương cốt, hơn nữa, cô thật sự không thích người khác quyết định thay cô, cố ý nói: “Không muốn xem.”
“Vậy em đừng xem nữa.” Hạng Thịnh Duật nói xong liền mở kênh tin tức.
Mục Uyển: “…”
Cô tức giận lườm anh, cúi đầu, nghịch điện thoại.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, biểu cảm có chút kì quái: “Hình như cũng không có gì hay cả.”
Nói xong, liền tắt TV đi.
Mục Uyển nhìn anh, nghĩ đến gì đó, khẽ nhíu mày lại.
Không biết có phải do cô nghĩ nhiều không, hay là đó là cảm giác mà Hạng Thịnh Duật cố tình tạo ra.
Đột nhiên cô cảm thấy được anh đang nuông chiều cô, không hiểu sao tim bỗng đập nhanh hơn, lại đặc biệt bài xích.
Hạng Thịnh Duật cười: “Anh cũng cảm thấy mình khá đẹp trai.”
Mục Uyển: “…”
Cô có một cảm giác đặc biệt, nhưng trong giây lát lại biến mất không dấu vết!
Hạng Thịnh Duật lấy điện thoại ra: “Chơi game không? Anh dạy em.”
“Không chơi.”Mục Uyển không thèm nghĩ đã trả lời.
“TV em không xem, quần áo không mua, game cũng không chơi, sống có ý nghĩa gì không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Không phải sắp ăn sáng rồi à? Ăn xong tôi muốn đi dạo phố, buổi trưa muốn gặp Thẩm Diên Dũng, buổi chiều xem ảo thuật, buổi tối tôi vẽ truyện tranh, không phải không sống theo sắp xếp của anh thì cuộc sống của tôi trở nên không có ý nghĩa, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa đấy chứ.” Mục Uyển phản bác lại.
Hạng Thịnh Duật cười, ánh mắt sáng lên, cô vẽ truyện tranh là tốt rồi, đợi cô hoàn thành xong mục tiêu này, anh sẽ tìm cho cô thêm một mục tiêu khác.
Mục Uyển cảm thấy kì lạ, trước kia nếu cô phản bác Hạng Thịnh Duật, anh nhất định sẽ tức giận, anh là một người nhỏ nhen, sao lần này cô cãi lại, anh lại không tức giận chút nào, còn cười nữa!
“Hôm qua xảy ra chuyện gì với anh à?” Mục Uyển chỉ vào đầu mình: “Hôm nay rất kì lạ.”
“Tạm thời anh không muốn nói với em hôm qua xảy ra chuyện gì, nhưng mà, không bao lâu nữa khẳng định em sẽ biết.” Hạng Thịnh Duật nói, cúi đầu, tiếp tục chơi game, dáng vẻ như không muốn nói chuyện nữa.
Không lâu đâu, cô sẽ biết tối hôm qua anh làm gì.
Sao cô lại cảm thấy, không phải chuyện tốt gì với cô nhỉ?
Truyện convert hay : Thề Muốn Hưu Phu: Tà Vương Tư Sủng Tiểu Manh Phi