Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 1201: nói như thể hôm sau không xuất hiện vậy?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1201: NÓI NHƯ THỂ HÔM SAU KHÔNG XUẤT HIỆN VẬY?

“Không phải rất tốt sao, sao anh phải nghiêm túc như vậy?” An Kỳ không hiểu.

“Phu nhân không thích người khác coi mình như quân cờ, cũng không thích người ta áp đặt mình, cô ấy là người rõ ràng, nên mới nói, lúc cô ấy nói anh ấy giỏi, biểu cảm nghiêm túc, không có chút nào là thích cả.” Lã Bá Vĩ giải thích.

“Vậy nên, phu nhân không thích hành động này của Hạng Thịnh Duật?”

“Cô ấy không thích quyền hành, cô ấy vốn là vật hy sinh của quyền lợi, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, tôi có thể hiểu cho cô ấy. IQ của Hạng Thịnh Duật rất cao, EQ cũng vậy, chỉ có tình yêu là anh ấy hình như chẳng biết nên xử lý thế nào.” Lã Bá Vĩ tiếc nuối nói.

“Chắc do sở thích mỗi người không giống nhau, tôi thấy Hạng Thịnh Duật như vậy tốt đấy chứ, không vừa mắt ai ngoài phu nhân, tôi thích con trai như vậy, nếu có một người đàn ông đối xử với tôi như thế, tôi chắc chắn sẽ yêu anh ta.” An Kỳ cười nói.

“Lòng phụ nữ, đúng là như kim đáy bể.” Lã Bá Vĩ thở dài than một câu, rồi đi theo Mục Uyển vào khu mua sắm.

Mục Uyển chọn một chiếc cà vạt màu xanh hoa văn sọc, trả tiền, rồi nói với Lã Bá Vĩ: “Anh cũng chọn một cái đi.”

Lã Bá Vĩ lắc đầu: “Nếu Hạng Thịnh Duật biết cô mua một chiếc cho tôi, thứ tổn thương chắc sẽ không chỉ còn là bộ vest nữa.”

“Anh cũng sợ anh ấy?” Mục Uyển hỏi.

“Chỉ là không muốn dính phải phiền phức, chúng tôi sắp phải đi rồi, thà bớt một chuyện còn hơn.” Lã Bá Vĩ đáp.

“Đi rồi thì không thể trở về nữa sao?” Mục Uyển hỏi.

“Lựa chọn thế nào là ở cô, chỉ cần cô muốn.” Lã Bá Vĩ nói.

Mục Uyển không lên tiếng, trở vào trong xe, chìm vào suy nghĩ của mình.

Lúc đầu, sau khi cô ly hôn cùng Hình Thiên, vốn có thể ra nước ngoài sống một cuộc sống mới.

Cô của lúc ấy không cam tâm, không muốn Hình Thiên xảy ra chuyện, cho dù hi sinh bản thân, cũng phải bảo vệ Hình Thiên.

Nhưng hiện thực nói với cô, sự bảo vệ của cô chẳng có ý nghĩa gì, hết lần này đến lần khác bị ruồng bỏ, cô đã chẳng còn tình cảm gì với Hình Thiên rồi.

Vốn dĩ, Hạng Thịnh Duật giúp cô có được danh hiệu phu nhân An Ninh, cô cũng thật sự cảm động, dù gì cũng là vinh dự của cô.

Cuộc gọi của phu nhân Lan Ninh khiến tâm trạng của cô tụt dốc không phanh.

Hiện giờ cô nghi ngờ, danh hiệu phu nhân An Ninh này của cô, cũng là một trong những âm mưu đoạt quyền của Hạng Thịnh Duật.

Anh chăm sóc cô, là coi cô như thanh kiếm sắc, giúp anh dọn sạch đường.

Cô ghét tính kế, không thích sự vùng vẫy, sự nỗ lực của mình bị người ta nhìn như một vở kịch.

Cô hơi buồn lòng, rõ ràng không muốn nhiều, chỉ cần một thân phận, không cần tiền tài, không cần địa vị, cô chỉ cần đủ để nuôi sống mình là được.

Bất tri bất giác, đã đến tiểu viện bên hồ.

Mục Uyển quay về phòng nằm lên giường, nghỉ ngơi.

“Hình như phu nhân không được vui.” An Kỳ nhìn ra rồi.

“Có hy vọng mới có thất vọng, có động lòng mới có đau lòng, bị rắn cắn, biết đau rồi, thấy rắn sẽ sợ, đây là tâm lí bình thường của con người.” Lã Bá Vĩ nói.

“Hạng Thịnh Duật để phu nhân trở thành An Ninh phu nhân, có thật là tính kế cô ấy không?” An Kỳ hỏi: “Không thể giúp phu nhân vì yêu cô ấy sao?”

“Rốt cục là vì yêu, hay là vì âm mưu, e rằng chỉ có Hạng Thịnh Duật biết, buổi chiều chắc không còn việc gì đâu, đi nghỉ ngơi thôi.” Lã Bá Vĩ nói với An Kỳ.

Một người phụ nữ xuất hiện ở cửa.

“Tôi là người được ngài Hạng cử tới để đón phu nhân đến di chỉ, tên là Tần Thư.” Cô gái giới thiệu.

“Phu nhân đang nghỉ ngơi, hay là đợi cô ấy tỉnh dậy rồi đi.” An Kỳ nói.

“Cũng được.” Tần Thư đáp, ngồi ngay ngắn trên sofa, kiên nhẫn đợi.

Mục Uyển bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô tìm điện thoại, thấy là Hạng Thịnh Duật gọi tới, đã 6 giờ tối rồi.

Cô nghe máy, nhắm mắt, lật người lại.

“Em đâu, không phải nói sẽ đến di chỉ sao? Bây giờ đã mấy giờ rồi?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Buồn ngủ, trở về tiểu viện bên hồ ngủ rồi, bây giờ vẫn buồn ngủ, hôm nay em không đến chỗ đó nữa.” Mục Uyển nói.

“Em không đến thì nói sớm với anh, anh đang ở bên này rồi, còn bảo người làm đồ ăn ngon này, em qua luôn bây giờ đi.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh nói, cúp điện thoại.

Mục Uyển ngáp một cái, ngồi dậy, mất cả hứng, nói vào điện thoại: “Anh nói gì thì là cái đấy, không cảm thấy cuộc sống như vậy rất chán sao? Ha.”

“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên.

Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa: “Có chuyện gì?”

“Phu nhân, ngài Hạng đã giục rồi ạ.” An Kỳ nói.

Mục Uyển mở cửa, thấp giọng nói với An Kỳ: “Có cách nào để tôi biến mất vài ngày không?”

“Vài ngày hình như không thực tế lắm, để tôi biến mất ngày mai thôi, trong một ngày này, tôi không muốn ai tìm được tôi, làm phiền tôi, làm được không?” Mục Uyển nói.

An Kỳ gật đầu: “Tôi nói với Lã Bá Vĩ đã, anh ta giỏi nghĩ cách.”

“Nói với anh ta đi.” Mục Uyển đóng cửa lại.

An Kỳ chạy đi tìm Lã Bá Vĩ, kéo anh ta qua một bên: “Phu nhân nói muốn biến mất một ngày, làm sao giờ?”

“Cô ấy muốn biến mất, vậy chúng ta giúp cô ấy biến mất.” Lã Bá Vĩ nói.

“Nói nghe như là ngày mai sẽ không xuất hiện nữa, Hạng Thịnh Duật mà không tìm được phu nhân, chắc tôi sẽ chết mất.” An Kỳ nhắc.

“Chúng ta cùng biến mất với phu nhân.” Lã Bá Vĩ nói.

An Kỳ trợn mắt: “Nói cứ như hôm sau chúng ta không phải xuất hiện nữa vậy, Hạng Thịnh Duật không nỡ động vào phu nhân, còn tôi với anh, thích làm gì thì làm.”

“Chúng ta vốn đã là tử sĩ, là do phu nhân có tấm lòng lương thiện.” Lã Bá Vĩ lạnh lùng nói.

“Chính bởi vì thấy phu nhân tốt, nên mới mong cô ấy có một nơi tốt để dựa vào, cô ấy ngược Hạng Thịnh Duật như vậy, anh ta thích người khác mất thì sao?” An Kỳ lo lắng nói.

“Nếu chỉ vậy mà đã thích người khác, thì không đáng để phu nhân chúng ta thích, làm vậy đi, cô gái đó, cho cô ta ngủ 3 tiếng đi.” Lã Bá Vĩ nói.

“Được thôi.” An Kỳ ra ngoài xử lý.

Lã Bá Vĩ chuẩn bị xong rồi, tới gõ cửa phòng Mục Uyển.

“Phu nhân, đã sắp xếp xong rồi, chúng ta có thể xuất phát rồi.” Lã Bá Vĩ nói.

“Ừm.” Mục Uyển xách túi, lên xe.

Lã Bá Vĩ lái xe, nửa tiếng sau, biểu cảm nghiêm trọng, liếc kính chiếu hậu, thấp giọng nói: “Phu nhân, chúng ta bị theo dõi rồi, hơn nữa, theo chúng ta không chỉ có một chiếc xe.”

Mục Uyển lười quay dầu: “Có thể bỏ lại bọn họ không?”

“Tôi sẽ cố gắng.” Lã Bá Vĩ nói.

An Kỳ nhìn ra đằng sau: “Bọn người đó không giống như người của Hạng Thịnh Duật, phong cách làm việc quá khác.”

“Người của Lan Ninh phu nhân, bà ta xấu hổ quá hóa giận, hiện giờ đang muốn chụp ảnh tôi và Hạng Thịnh Duật, nhưng, theo dõi thế này, đúng là không sợ chúng ta phát hiện nhỉ.” Mục Uyển chế giễu nói.

Truyện convert hay : Thú Hắc Cuồng Phi: Hoàng Thúc Nghịch Thiên Sủng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio