CHƯƠNG 1202: ÁNH MẮT BIẾT NÓI DỐI, TỪ TỪ TẬN HƯỞNG
“Thì ra phu nhân vì lý do này mới mất tích à?” An Kỳ bất chợt hiểu ra, rồi nở nụ cười: “Vậy mà tôi cứ tưởng là phu nhân giận anh Hạng chứ.”
Mục Uyển không nói gì, lúc này vẻ mặt của Lã Bá Vĩ có phần nghiêm trọng: “Bọn họ phái rất nhiều người lại đây, e là muốn cắt đuôi họ có phần khó đây.”
“Vậy thì chạy thẳng đến ổ của bọn họ đi.” Mục Uyển bình thản nói.
“Được, phu nhân, tôi biết rồi.” Lã Bá Vĩ nói, bẻ tay lái và cho xe đi thẳng đến nhà của phu nhân Lan Ninh.
An Kỳ nhìn ra phía sau: “Hình như bọn họ vẫn còn đang bám theo.”
“Con người khi càng gấp thì sẽ càng loạn, sẽ càng dễ mắc lỗi, phu nhân Lan Ninh vốn là người rất cẩn trọng.” Mục Uyển nói: “Cứ để bọn họ bám theo đi.”
Nửa giờ sau, Lã Bá Vĩ cho xe dừng ngay trước cửa nhà phu nhân Lan Ninh.
Mục Uyển rút điện thoại ra và gọi: “Tôi đang ở trước cửa nhà bà, bà có muốn gặp mặt không?”
“Cô tìm tôi có việc gì sao?” Phu nhân Lan Ninh trả lời với giọng điệu không tốt lắm.
“Có thể coi là vậy.” Mục Uyển nói.
Phu nhân Lan Ninh đi tới cửa sổ nhìn thấy xe của Mục Uyển, cúp điện thoại.
Người giúp việc trong nhà mở cửa ra, cung kính bước đến cửa xe: “Thưa cô, phu nhân nhà tôi xin mời.”
“Lã Bá Vĩ, anh và An Kỳ đợi ở đây được rồi.” Mục Uyển dặn dò.
“Phu nhân, một mình cô vào đó nguy hiểm quá.” An Kỳ lo lắng nói.
“Cô và Lã Bá Vĩ đều đi theo tôi vào trong, lỡ như bị chụp hình thì chắc chắn sẽ bị đồn thổi là tôi dẫn theo người hùng hổ đi gây khó dễ cho phu nhân Lan Ninh, nhưng nếu mình tôi vào đó, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì người cùng tôi xuống địa ngục chắc chắn sẽ không ai khác ngoài phu nhân Lan Ninh. Bà ta rất thông minh, không dại dột mà làm bậy đâu, nên tôi sẽ an toàn quay trở ra thôi.” Mục Uyển lên tiếng giải thích.
Lúc này thì Lã Bá Vĩ đã hiểu: “An Kỳ, ngồi yên trên xe, nghe lời phu nhân đi.”
Đến cả Lã Bá Vĩ cũng nói như vậy rồi, nên An Kỳ đành nghe lời không dám manh động.
Mục Uyển xuống xe, đi theo người giúp việc đi vào trong nhà.
Phu nhân Lan Ninh đã thay xong bộ đồ ngủ màu tím, vẻ mặt bất mãn nhìn Mục Uyển: “Trễ như vậy rồi, không biết đến tìm tôi lúc này có chuyện gì không?”
Mục Uyển mỉm cười, ngồi xuống đối diện phu nhân Lan Ninh: “Bà cho bao nhiêu người bám theo tôi vậy?”
Gương mặt Phu nhân Lan Ninh trở nên nham hiểm hơn: “Sợ tôi chụp được những hình ảnh dơ bẩn của cô sao?”
“Vấn đề này, tôi nhớ trước đây chúng ta đã từng nói qua rồi, bà ngồi trên chiếc ghế quyền lực lâu như vậy, chắc chắn bà ăn muối nhiều hơn tôi ăn cơm, nên phạm sai lầm chắc chắn cũng nhiều hơn tôi, nếu như tôi cũng điều tra thì e là những chuyện xấu xa của bà làm cũng sẽ bị phơi bày ra, không biết lúc đó ai là người chịu tổn thất đây?” Mục Uyển lên tiếng đàm phán.
“Người bắt đầu trước là cô, giờ muốn tôi dừng tay, cô cũng coi thường tôi quá rồi đó.”
“Nếu tôi giúp bà thì sao?” Mục Uyển lên tiếng nói.
Phu nhân Lan Ninh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Câu này của cô là ý gì? Giúp tôi, giúp tôi cái gì?”
“Hiện tại tin tức đã phát ra rồi, bà cũng biết và hiểu rõ mà: bây giờ bà tiến thoái lưỡng nan, nếu bà cố chấp không cho hạ giá SHL, không chỉ Phó Hâm Ưu không ngồi được vị trí của phu nhân, e là vị trí của bà cũng sẽ khó ngồi vững, cho dù bà có chụp được hình riêng tư của tôi thì đã sao nào, tôi sẽ trở thành anh hùng hạ giá.” Mục Uyển nói.
“Vậy cô muốn giúp tôi như thế nào? Tin tức cũng đã phát ra rồi!” Phu nhân Lan Ninh oán hận nói.
“Hợp đồng đánh cược, tôi và bà, chỉ cần tôi và đến trước mặt Hoa Cẩm Vinh hủy bỏ cuộc đánh cược này là được, chắc chắn Hoa Cẩm Vinh cũng rất mong chờ điều đó vì sẽ không khó xử, đến lúc đó tôi sẽ ra mặt thanh minh lại tin tức bị nhầm lẫn, tôi đã là phó Bộ trưởng rồi, Phó Hâm Ưu là do tôi ủy thác đi đàm phán hạ giá, danh tiếng của cô ta được bảo toàn ,và vị trí của bà cũng được an toàn.” Mục Uyển mỉm cười nói.
“Cô muốn ngồi không hưởng công sao?” Phu nhân Lan Ninh nheo mắt lại hỏi.
“Cái gì mà ngồi không hưởng công, tôi đang cứu giúp danh dự của bà mà, không thì đến khi vị trí của bà không giữ được nữa, bà nên cám ơn tôi, vị trí phó Bộ trưởng vốn là của tôi, trong tình hình như vậy mà bà còn dám không hạ giá SHL, hơn nữa bà cũng biết YLK phát hiện ra kho dầu mới, nên việc giảm giá là việc không thể tránh khỏi, không cần đàm phán với bà đối với tôi lại dễ dàng hơn, khi tôi danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí phó Bộ trưởng, tôi còn có thể xóa sổ bà, vậy thì vì sao tôi lại phải giúp bà?” Mục Uyển nói.
Phu nhân Lan Ninh suy nghĩ chút rồi nghi ngờ: “Vì sao cô giúp tôi?”
“Tôi không thích cuộc sống bị người khác sắp đặt sẵn, không thích làm con cờ, có muốn thỏa hiệp với tôi hay không thì bà hãy nhanh chóng quyết định, khi tin tức được công bố ra và đạt đến mức độ hiệu ứng nhất định, lúc đó có giải thích thì thanh danh của bà cũng đã hết giá trị rồi.” Mục Uyển nói xong bèn đứng lên.
“Cô làm như vậy không sợ Hạng Thịnh Duật bỏ cô sao? Cô như vậy là đang phá hư kế hoạch của anh ta, từ lúc tôi cho Phòng Thục Văn gả cho Lý Tuấn Khanh, anh ta đã chuẩn bị kế hoạch để hủy hoại tôi sao?” Phu nhân Lan Ninh cũng đứng dậy và lên tiếng hỏi.
Mục Uyển liếc nhìn bà: “Đến cả phu nhân Lan Ninh đây còn không hiểu được anh ta, thì với người trẻ tuổi như tôi thì làm sao biết được anh ta đang nghĩ gì?”
“Cô giúp tôi chắc không đơn giản chỉ vì muốn ngồi chiếc ghế phó Bộ trưởng? Cô còn điều kiện gì nữa?” Phu nhân Lan Ninh hỏi.
“Phó bộ trưởng, tôi cũng chỉ muốn cho có để bản thân mình không bị thiệt thòi quá mà thôi, thật ra nếu tôi làm phó Bộ trưởng rồi thì vẫn dưới sự quản lý của bà, chắc là bây giờ trong đầu bà đang có vô vàn suy nghĩ để đối phó và chống đối tôi. Cái tôi cho bà chỉ là cái tình và hy vọng sau này bà có thể nương tay với tôi.” Mục Uyển nói.
“Cô đâm tôi trước, rồi giờ lại băng vết thương lại cho tôi, rồi còn hy vọng tôi nương tay với cô? Cô không cảm thấy buồn cười sao?” Phu nhân Lan Ninh nói với giọng châm biếm.
“Đúng là hơi buồn cười thật, tôi cũng không ngờ phu nhân Lan Ninh mà mọi người nghĩ là thông minh lợi hại rốt cuộc thì chỉ là người ngu xuẩn, bà nhìn thấy tôi đâm bà, nhưng nếu bà nhìn kỹ hơn thì bà cũng nên hiểu là có người cầm tay tôi để đâm bà, chứ không phải tôi tự nguyện, từ lúc tôi cứu bà thì có thể thấy được nếu bây giờ bà đâm ngược lại tôi thì chắc chắn bà đã làm đúng theo kế hoạch của người đứng sau lưng.” Mục Uyển phân tích nói.
Lúc này phu nhân Lan Ninh càng cảm thấy tò mò hơn: “Cô và Hạng Thịnh Duật không phải một đôi sao?”
“Ánh mắt có thể lừa gạt bà, lời nói có thể làm bà bị mê hoặc, nhưng kết quả thì là cái thành thật nhất, nếu như tôi là người của anh ta thì tôi có cần đến cứu bà không?”
“Vậy vì sao cô lại lập hợp đồng cá cược này với tôi?”
“Trong hoàn cảnh đặc biệt, dưới sự kích động đặc biệt sẽ trở thành thực trạng như bây giờ, cái tôi cần không chỉ là đảm bảo sự an nguy của mình, bà thử nhớ lại tình hình lúc đó có phải là như vậy không?” Mục Uyển hỏi.
“Cô thật sự muốn giúp tôi?” Cuối cùng phu nhân Lan Ninh lên tiếng hỏi.
“Ngày mai tôi còn muốn nghỉ ngơi thêm ngày nữa, ngày mốt tôi sẽ cùng bà đi đến hoàng cung để hủy hợp đồng cược, đừng cho người bám theo tôi nữa.” Mục Uyển nói xong bèn xoay người đi ra ngoài, cô bước ra khỏi cửa rồi lên xe, dựa vào ghế sau và nhắm mắt lại: “Đi thôi, chắc không ai bám theo chúng ta nữa đâu.”
Điện thoại của Mục Uyển vang lên, cô cầm lên xem, là Hạng Thịnh Duật gọi đến, cô bấm ngắt cuộc gọi, sau đó tắt máy luôn.
“Hai người không muốn phiền phức thì tắt máy luôn đi.” Mục Uyển bình thản nói.
Truyện convert hay : Vương Bài Thần Tế