CHƯƠNG 1213: NGẠI QUÁ, SAU NÀY EM SINH CON GÁI
Xe chạy thật lâu, lâu đến mức Mục Uyển có thể ở trên xe ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, xe vẫn đang chạy.
Cô nhìn đồng hồ, đã là ba giờ chiều.
Cô ra ngoài tìm Lã Bá Vĩ.
Lã Bá Vĩ đang đánh bài với đàn em của Hạng Thịnh Duật, đấu địa chủ, ăn tiền.
Anh ta nhìn thấy Mục Uyển, lập tức đứng dậy.
"Thắng tiền không được chạy nhé." Đàn em của Hạng Thịnh Duật hô.
"Lát nữa sẽ chơi tiếp." Lã Bá Vĩ nói với đàn em của Hạng Thịnh Duật, rồi đi tới trước mặt Mục Uyển: "Cô chủ."
"Bây giờ chúng ta đi đâu anh biết không? Tôi thấy hình như không phải trở về." Mục Uyển nói.
"Tôi đã hỏi, Hạng Thịnh Duật nói hai ngày này sẽ gió tanh mưa máu, bảo cô tránh đi, ngoài anh ta, cô đừng nhận điện thoại của bất cứ ai." Lã Bá Vĩ nói.
"Sào huyệt của anh ấy thật nhiều." Mục Uyển quở trách một câu.
"Cô đói chưa? Họ đã chuẩn bị thức ăn nhanh rồi, vì lý do an toàn, chỉ có thể tạm thời chịu khổ một chút." Lã Bá Vĩ nói.
"Tạm thời tôi chưa đói, không muốn ăn, anh cứ chơi cùng họ đi." Dứt lời, Mục Uyển quay về phòng.
Cô gọi điện cho Hạng Thịnh Duật.
Chuông điện thọai chỉ kêu lên hai tiếng thì đầu dây bên Hạng Thịnh Duật đã tắt máy.
Anh nhanh chóng gửi tới một tin nhắn: "Anh đang họp, chờ một tiếng nữa."
Mục Uyển im lặng, vứt di động sang một bên, nằm ở trên giường.
Cô đoán chừng Hạng Thịnh Duật sẽ phát ghi âm của cô ra ngoài, đến lúc đó lại thêm các loại công kích của dư luận, Hoa Cẩm Vinh sẽ gặp phiền phức lớn.
Tuy vẫn chưa đến mức bị hạ bệ, nhưng chắc chắn sẽ trọng thương.
Cô không biết làm thế là đúng hay không, nhưng khi cô gửi đoạn ghi âm cho cho Hạng Thịnh Duật, cô thật sự bị Hoa Cẩm Vinh chọc giận, nên hơi xúc động.
Chuyện có thể làm đều đã làm, trên thế giới không có thuốc hối hận, nếu có, cô muốn quay thời điểm học cấp hai, để bắt đầu lại cuộc đời.
Điện thoại di động vang lên.
Mục Uyển nhìn là Hạng Thịnh Duật gọi đến.
Không phải anh đã nói là một tiếng nữa sao?
Cô suy nghĩ một chút, rồi ngồi dậy, nghe điện thoại.
"Cục cưng có chuyện gì thế? " Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển rùng mình một cái, nghiêm túc nói: "Xin anh hãy bỏ hai chữ cục cưng đi, cảm ơn."
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, nhưng vẫn nghe theo Mục Uyển, khẩu khí không nhẹ nhàng như vậy nữa, giọng điệu trầm xuống, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Anh đưa em đi đâu?" Mục Uyển hỏi.
"Anh có một ngôi nhà ở bãi biển Cổ, nhà quay mặt ra biển, xuân về hoa nở, không kém hơn biển Hương Tuyết Duyệt đâu, hơn nữa, chỉ cần anh muốn, trong vòng chu vi mười cây số sẽ không một bóng người, em có thể thoải mái chơi đùa, lên trời cũng được." Nói một hồi, giọng điệu của anh lại mang theo cuồng vọng quen thuộc.
"Đúng là em rất muốn lên trời, làm sao lên?" Mục Uyển không khách khí chút nào nói.
"Ở đó có dù lượn, nếu em muốn chơi anh sẽ cho người sắp xếp." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không kìm được trợn tròn mắt, thật đúng là có thể lên trời sao: "Không cần, khi nào em trở về, vụ cá cược đó đã giao kèo cẩn thận rồi, vẫn phải đi làm."
"Một tháng, em gấp cái gì, anh bảo phía Barney ký kết chậm một chút."
"Tại sao?" Mục Uyển thốt lên hỏi.
"Dựa theo phán đoán của anh, vì làm dịu sóng gió phía phu nhân Lan Ninh cũng không đoái hoài tới vụ cá cược, sẽ để cho Phó Hâm Ưu sớm ký hiệp ước, tiền trảm hậu tấu, đây là quái chiêu của bà ta, nhưng muốn hạ thấp mười phần trăm, phía SHL cũng không ngốc, nhất định phải có những điều kiện khác, nhất định tổn thương quan hệ giữa bọn họ." Hạng Thịnh Duật giải thích.
Mục Uyển đã hiểu, đây là mối quan hệ giữa đánh hoài vẫn thua và thua hoài vẫn đánh, nếu Barney bàn về YKL, như vậy, phu nhân Lan Ninh có thể không cần tổn hại tình cảm và hòa bình mà dễ dàng bàn giá dầu với SHL.
Vậy xem như họ đã dọn cỗ cho phu nhân Lan Ninh rồi, hành động này của phu nhân Lan Ninh còn có thể làm dịu phẫn nộ của quần chúng.
"Nếu như phu nhân Lan Ninh ký hạ xuống mười phần trăm, như vậy, ở YKL chúng ta tốt nhất là ký hạ 12%."
"Em nghĩ xem, SHL cũng đã giảm xuống mười phần trăm rồi, phía YKL nhất định phải hạ xuống mười phần trăm, nhưng vì có ưu thế, thêm vào liên minh của chúng ta, họ hạ xuống 12% cũng không khó, bây giờ hãy yên lặng theo dõi biến đổi, em hãy nghỉ ngơi thật tốt, những việc tiếp theo cứ giao cho anh." Hạng Thịnh Duật rất tự tin nói.
"Gây ra chuyện náo động như vậy, em cũng không muốn đùn đẩy cho anh." Mục Uyển thẳng thắn.
"Anh đã náo động đủ nhiều rồi, sẽ để em tuyên bố, đều dùng danh nghĩa của em đi ký, được chứ." Hạng Thịnh Duật cưng chiều nói.
Mục Uyển không ngờ anh lập tức đồng ý, hơn nữa, còn tặng toàn bộ công lao lại cho cô.
Cô thật không quen lắm, không giống tác phong của anh: "Anh muốn tránh phía sau em à?"
"Trước kia không phải em nói muốn trở thành chiến sĩ của anh sao, làm một hoàng hậu hữu dụng, mặt khác, em dùng từ cẩn thận, không phải anh trốn ở phía sau em, mà là cho em một cơ hội xông pha chiến đấu, nếu em không thích, vậy quên đi." Hạng Thịnh Duật lười biếng nói.
"Em xung phong ra trận." Mục Uyển chắc chắn nói, ánh mắt cũng kiên định.
"Anh biết rồi, chiến sĩ, cứ như vậy trước nhé, anh đang trong cuộc họp lại ra gọi điện cho em, giờ đang có một đống người chờ anh họp, lát nữa họ hỏi đến, em cũng xông pha chiến đấu đi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Cái gì? Anh đừng..."
Cô còn chưa dứt lời thì Hạng Thịnh Duật đã trực tiếp cúp điện thoại.
Cô định gọi lại cho anh để nói hết câu vừa rồi, nhưng lại nghĩ một chút, giờ anh còn đang họp, cô cũng không muốn trở thành người không hiểu chuyện đó.
Cô lại nằm xuống, cầm di động.
Thật ra, cô còn có một quân bài, có thể nhanh chóng đẩy Hoa Cẩm Vinh xuống ngựa.
Nhưng Hoa Cẩm Vinh xuống ngựa, Hạng Thịnh Duật lên ngôi, sau đó thì sao?
Cô không biết đó có phải kết quả cô muốn hay không, có phải chính xác hay không, có phải tồn tại quá nhiều tai hoạ ngầm hay không, cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại.
Một tiếng sau, điện thoại di động lại vang lên.
Cô xem là Hạng Thịnh Duật, cô nghe máy.
Cô còn chưa nói gì đã nghe Hạng Thịnh Duật trách cứ: "Họ nói em cơm trưa cũng chưa ăn, em muốn chết à?"
Mục Uyển không kìm được trợn mắt: "Bữa sáng em ăn nhiều lắm, lại thêm ngồi xe, lắc la lắc lư, cũng không đói, có phải em không đói anh cũng muốn quản hay không, anh quản được sao? Anh cũng không phải khẩu vị của em."
"Không đói cũng nên ăn chút, anh bảo họ đưa cốc sữa bò tới, để em ủ ấm dạ dày nhé, đừng đối xử thế với dạ dày của mình, nếu không tuổi còn trẻ mà đã một thân bệnh tật, em vốn cũng nhiều bệnh rồi." Hạng Thịnh Duật dịu dàng nói.
Cô vốn là người gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu.
Người khác đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ báo đáp gấp bội.
Người khác đối xử với cô không tốt, thì cũng đừng trông chờ cô đối xử tốt với họ.
Giọng nói của anh lộ ra quan tâm, cô cũng thôi tức giận, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều, nói: "Cảm ơn anh."
"Cám ơn cái gì, em là mẹ của con trai anh, vợ hiền của anh trong tương lai, nếu sức khỏe em không tốt, anh còn phải chăm sóc em, nếu em chết sớm, anh không muốn thủ tiết, con trai cũng không thể không có mẹ, đứa bé không có mẹ sẽ rất đáng thương, anh còn muốn con trai anh ngang ngược không sợ hãi giống anh đấy." Hạng Thịnh Duật lại đắc ý.
Mục Uyển: "... Thật xin lỗi, em cảm thấy con em sau này sẽ là con gái."
Truyện convert hay : Ta, Tới Cửa Con Rể