CHƯƠNG 244: TRÊN TRỜI MƯA GIÓ THẤT THƯỜNG, ĐỜI NGƯỜI MAY RỦI KHÓ LƯỜNG AI ƠI
Cố Lăng Kiệt có dự cảm không lành, giờ còn chưa tới 6 giờ, nếu đội thanh tra kỷ luật đặc biệt 111 không có chứng cứ, họ sẽ không tới.
Đội thanh tra kỷ luật đặc biệt 111 chủ yếu phụ trách gián sát hoạt động của gian tế.
Ám vệ cứu tiểu Thiên, cũng quá thuận lợi rồi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Thuận lợi, khiến anh cứ cảm thấy có vấn đề gì, quả nhiên…
“Để họ vào đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Đội thanh tra ký luật đặc biệt 111 tổng cộng đến 8 người, sắc mặt ngưng trọng, khó coi, đưa thông báo cho Cố Lăng Kiệt: “Có người tố cáo, nói anh cướp đi một phần danh sách.”
“Danh sách gì?” Cố Lăng Kiệt không biết.
Người của đội thanh tra kỷ luật đặc biệt nhìn qua lính gác.
Cố Lăng Kiệt khua khua tay: “Ra ngoài trước đi.”
Lính gác biết là chuyện cơ mật quân sự, không dám ở lại, nhanh chóng rời đi, lúc rời đi, còn đóng cửa lại.
Thanh tra lúc này mới nói: “Một phần danh sách nhân viên ẩn núp trên toàn thế giới của Bộ An ninh nước ta.”
“Tôi lấy cái này có tác dụng gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Vì thế, chúng tôi nghi ngờ anh cũng là gián điệp của quốc gia khác.” Thanh tra nghiêm túc nói.
“Bố tôi là phó Tổng thống, tôi là tướng quân, thủ trưởng quân khu đặc chủng, ứng cử viên sáng giá cho chức tổng thống lần tuyển cử này, anh cảm thấy, tôi sẽ đi làm gián điệp sao?” Cố Lăng Kiệt trực tiếp phản kích.
“Thủ trưởng, đắc tội rồi, chúng tôi cũng làm theo phép công mà thôi.” Thanh tra nói.
“Được, tùy các anh.” Cố Lăng Kiệt nói, ngồi lên sofa, nhắm mắt lại.
Thanh tra kiểm tra cả căn phòng.
Đôi trưởng đội thanh tra kỷ luật đặc biệt ở lại phòng khách với Cố Lăng kiệt, sắc mặt cực kì ngưng trọng, dù sao thân phận Cố Lăng Kiệt rất đặc thù.
“Sếp, tìm thấy rồi.” Một thanh tra đi ra từ trong phòng mà tiểu Thiên đang ngủ, trong tay cầm một bình hoa, báo cáo: “Đồ được giấu trong bình hoa.”
Đội trưởng đội thanh tra kỷ luật đặc biệt lấy danh sách ra, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Làm phiền thủ trưởng đi theo chúng tôi một chuyến.”
Cố Lăng Kiệt nghi ngờ nhìn đội trưởng đội thanh tra kỷ luật đặc biệt, nhíu mày nói: “Tôi còn không biết thứ anh cầm trên tay là gì, sao các anh dám khẳng định, là danh sách mà các anh tìm?”
“Bên ngoài danh sách này dùng giấy gói đặc thù, chất liệu giấy cũng là đặc thù, trước khi tới đây, tôi đã thu được ảnh bên ngoài.” Đội trưởng đội thanh tra kỷ luật đặc biệt nói.
“Là người của các anh bỏ đồ vào trong bình hoa giá họa cho tôi sao?” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói.
Thanh tra sắc mặt trắng bệch: “Không có, làm sao tôi dám chứ, tôi cũng không lấy nổi phần danh sách này, làm sao giá họa chứ?”
“Mời thủ trưởng đi theo chúng tôi một chuyến đi, nếu thủ trưởng không phải gián điệp, chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho anh. Nhưng giờ anh không đi theo chúng tôi, sẽ làm lớn chuyện hơn.” Đội trưởng đội thanh tra kỷ luật đặc biệt nói.
Cố Lăng Kiệt đứng dậy, vuốt lại quần áo, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại, lời ít ý nhiều nói: “Chăm sóc tốt đứa trẻ trong phòng tôi, chờ tôi quay lại nói tiếp.”
*
Sau khi gọi video với tiểu Thiên, Bạch Nguyệt mơ hồ ngủ thiếp đi, cho tới 10 giờ sáng hôm sau, bị điện thoại của Trình Cẩm Vinh làm tỉnh giấc.
Vì ngủ không ngon, đầu đau như búa bổ, ngồi dậy, ấn ấn huyện thoái dương, nghe máy.
“Giờ cô ở cục cảnh sát sao? Giờ tôi ở đó.” Trình Cẩm Vinh nói.
Bạch Nguyệt nhới tới hôm nay phải đến Cục cảnh sát: “Xin lỗi, giờ tôi qua đó.”
Bạch Nguyệt tắt máy, vào nhà tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, khiến bản thân thanh tỉnh hơn một chút, đánh rang, rửa mặt, trang điểm nhẹ, buộc gọn tóc lại, chuẩn bị ra ngoài, điện thoại lại vang lên.
Cô thấy là số lạ, nghi ngờ là Tô Khánh Nam, trực tiếp tắt máy.
Tiểu Thiên được cứu ra rồi, cô không muốn cứ dây dưa mãi với Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam bị tắt máy, cũng cực kì tức giận, giễu cợt cười một tiếng, ánh mắt nham hiểm, dần biến thành một cỗ hận ý.
Bạch Nguyệt đây là qua cầu rút ván đúng không? Vậy anh không cần hạ thủ lưu tình nữa.
Tô Khánh Nam cực kì tà ác gửi một tin nhắn qua: “Em muốn thấy Cố Lăng Kiệt chết không?”
Bạch Nguyệt thấy tin nhắn kia, tim khẽ thắt lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Điện thoại của anh có tín hiệu, nhưng không ai bắt máy.
Cô có một loại dự cảm không lành, gọi lại cho Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam ngắt máy của cô.
Bạch Nguyệt phập phồng lo sợ, lại gọi lại cho Tô Khánh Nam, anh ta tắt nguồn rồi.
Bạch Nguyệt hoang mang ra khỏi khách sạn, gỡ block số điện thoại trước kia của Tô Khánh Nam, gọi lại cho anh ta theo số này.
Tô Khánh Nam nghe máy, quái gở nói: “Giờ không bình tĩnh nữa sao?”
“Tô Khánh Nam, tin nhắn lúc nãy anh gửi là có ý gì? Anh làm gì Cố Lăng Kiệt rồi?” Bạch Nguyệt chất vấn, ẩn nhẫn cỗ tức giận sắp bùng phát.
Anh ta đúng là âm hồn bất tán, khiến người khác phiền toái.
“Trước kia anh từng cảnh cáo em, đừng có ý nghĩ gì khác, anh thật lòng thật dạ vì em, chờ em hơn 3 năm, em thì sao, em đói xử với anh thế nào?” Tô Khánh Nam còn tức giận hơn Bạch Nguyệt.
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, lúc anh không thích tôi, không phải tôi cũng đợi anh 3 năm sao, tôi từng trả thù anh sao? Tôi có tổn thương người phụ nữ của anh sao?” Bạch Nguyệt rất không bình tĩnh.
“Đó là do em không có năng lực báo thù, không có khả năng tổn thương người khác, em chính là một kẻ yếu đuối.”
“Rốt cuộc anh muốn gì? Anh đã làm gì Cố Lăng Kiệt rồi?” Bạch Nguyệt cao giọng.
“Lúc em nói cho Cố Lăng Kiệt biết tiểu Thiên ở chỗ tôi, em có từng nghĩ tới kết cục chưa? Lúc em và Cố Lăng Kiệt gài bẫy tôi, đã nên nghĩ tới sẽ thế này. Tôi không phải người mà hai người có thể tính kế. Giờ tôi nói cho em biết, Cố Lăng Kiệt đã bị đội thanh tra kỷ luật đặc biệt 111 đưa đi rồi, rất nhanh anh ta sẽ tiếng xấu đồn xa, may mắn, chỉ có thể bị xóa đi quân tịch, không may, sẽ bị kết luận là gián điệp mà bị xử bắn.” Tô Khánh Nam cười nói.
“Anh đây là đang phóng đại dọa tôi, làm sao Cố Lăng Kiệt có thể là gian tế chứ?” Bạch Nguyệt không tin.
Anh là người quân nhân kiêu ngạo nhất, có trách nhiệm nhất mà cô từng thấy.
Làm sao anh có thể là gián điệp chứ, cho dù cô nói mình là gián điệp, cô cũng không tin Cố Lăng Kiệt là gián điệp.
“Anh ta cướp đi một phần danh sách quan trọng ở chỗ tôi, thực hiện hoạt động gián điệp, không phải chính là gián điệp sao? Hôm qua anh ta còn nhất định muốn trưng dụng một miếng đất, bên trong miếng đất đó giấu vũ khí quân sự, chuyện này em biết không?” Tô Khánh Nam cười hỏi.
“Miếng đất hôm qua anh ấy trưng dụng có chứa vũ khí quân sự? Sao có thể chứ?” Bạch Nguyệt cực kì chấn động.
“Miếng đất đó ở thành phố Kim Nguyên, giờ em cũng ở thành phố Kim Nguyên, có thể đến khu lân cận miếng đất đó xem xem, có phải có một lượng lớn bộ đội vũ trang đóng ở đó giải quyết vũ khí hay không? Em đi xem đi, sẽ biết tôi nói là thật hay giả.” Tô Khánh Nam chắc chắn nói.
Bạch Nguyệt ý thức được Tô Khánh Nam nói thật, anh ta không có lý do gì bịa ra lời nói dối dễ bị phát hiện như này. Trong đầu cô một mảng trống rỗng, lùi về sau vài bước, dựa vào tường…
Truyện convert hay : Nhà Ta Sư Phụ Siêu Hung Đát