CHƯƠNG 245: ĐÁNG HAY KHÔNG?
Sao lại như này chứ?
Sao lại như này?
Miếng đất đó không phỉa chứa bảo tàng sao?
Sao giờ lại trở thành vũ khí quân sự rồi?
Lẽ nào, bảo tàng chính là vũ khí quân sự?
Không hợp lý, đó là bản đồ cổ đại, cổ đại không có vũ khí quân sự.
Lẽ nào, tất cả đều là do Tô Khánh Nam sắp đặt?
Rốt cuộc đã sai sót ở đâu rồi?
Bạch Nguyệt cố gắng lấy lại tinh thần: “Lát nữa tôi liên lạc lại với anh.”
Cô tắt máy, đi ra khỏi khách sạn, vừa đi vừa gọi cho Trình Cẩm Vinh.
“Trình Cẩm Vinh, tôi muốn hỏi một chút. Miếng đất lần trước anh nói muốn mua ở đâu thế, có thể gửi địa chỉ cho tôi không?” Bạch Nguyệt gấp gáp nói.
“Sao vậy? Lẽ nào miếng đất đó là đầu mối quan trọng để phá án sao?” Trình Cẩm Vinh cả đầu mù mờ.
“Trên miếng đất đó tìm được rất nhiều vũ khí quân sự, chuyện này anh không biết sao?” Bạch Nguyệt hỏi, đi tới bên đường.
“Cô nói trên miếng đất đó tìm ra rất nhiều vũ khí quân sự? Sao có thể chứ? Vũ khí quân sự mà cô nói là đao kiếm, hay là súng đạn?” Trình Cẩm Vinh không hiểu hỏi.
“Có lẽ là súng đạn. Cụ thể tôi cũng không rõ, vì thế tôi muốn qua đó xem xem.” Bạch Nguyệt nói.
“Được, tôi biết rồi. Cô đang ở đâu, giờ tôi qua đón cô, đưa cô đi cùng.” Trình Cẩm Vinh nói, chạy về phía xe của mình.
“Tôi ở cửa khách sạn quốc tế thành phố Kim Nguyên.”
“10 phút nữa tôi tới.”
Bạch Nguyệt tắt máy, gọi lại cho Cố Lăng Kiệt, vẫn không gọi được.
Cô gọi cho Tống Tâm Vân, phía bà ta liền nghe máy.
“Bạch Nguyệt, sau khi cô và Lăng Kiệt nhà chúng tôi ở bên nhau, Lăng Kiệt chưa từng có chuyện tốt đẹp gì. 3 năm trước, nó suýt chút nữa chết rồi. Bây giờ, nó lại suýt chút nữa chết đi, còn thân bại danh liệt. Cô hại chết Lăng Kiệt của tôi, cô có phải rất vui hay không?” Tống Tâm Vân nghe điện thoại, liền mắng ngập đầu ngập cổ.
Tim Bạch Nguyệt hẫng một cái, xem ra, lời Tô Khánh Nam nói là thật: “Giờ bên phía Lăng Kiệt thế nào rồi?”
“Thế nào cũng không liên quan đến cô, nói cho cô biết, cô có thể giúp đỡ sao? Không thể. Cô chỉ có thể liên lụy nó. Đúng rồi, có phải cô cố tình hãm hại Lăng Kiệt không?” Tống Tâm Vân càng tức giận.
“Cố Lăng Kiệt là chồng tôi, sao tôi có thể hại anh ấy chứ?” Bạch Nguyệt khẳng định nói.
“Vậy có phải cô nói cho Lăng Kiệt, tiểu Thiên là con của 2 người không?” Tống Tâm Vân truy hỏi.
Bạch Nguyệt ngây người: “Đây là tôi nói, giờ tiểu Thiên sao rồi?”
“Cô còn nghĩ tới thứ súc sinh kia sao? Lăng Kiệt nói tới chỗ Tô Khánh Nam kia để tìm con của mình, không phải đi trộm danh sách cơ mật kia. Nhưng xét nghiệp DNA chứng minh, đứa trẻ kia không phải con của Lăng Kiệt. Giờ họ thấy Lăng Kiệt nói dối, rất có thể, còn có, có phải cô muốn Lăng Kiệt trưng dụng miếng đất ở thành phố Kim Nguyên kia không?” Tống Tâm Vân tức giận chất vấn.
Đầu Bạch Nguyệt trống rỗng.
Tiểu Thiên không phải con của Cố Lăng Kiệt, sao có thể chứ?
Lẽ nào người cưỡng hiếp cô 6 năm trước, căn bản không phải Cố Lăng Kiệt sao?
Thế giới của cô lúc này chớp mắt sụp đổ.
“Không dám thừa nhận sao? Bên trong miếng đất đó toàn bộ là vũ khí quân sự, Lăng Kiệt còn không chịu nói nguyên nhân muốn trưng dụng miếng đất đó. Tôi hỏi qua rất nhiều luật sư, tỉ lệ Lăng Kiệt bị nhận định là gian tế lần này lên tới 96%. Là cô hại nó, Bạch Nguyệt, cô sẽ không được chết tử tế.” Tống Tâm Vân nguyền rủa.
Bạch Nguyệt buông thõng cánh tay, điện thoại rơi xuống đất.
Sao có thể thế này chứ?
Sao có thể chứ?
Sao lại như vậy được?
Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt…
Cô không thể để Cố Lăng Kiệt có chuyện.
Bạch Nguyệt lập tức nhặt điện thoại lên, gọi cho Tô Khánh Nam: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Tô Khánh Nam cười trào phúng: “Bạch Nguyệt, vì sao lần nào em cũng không tin anh, cứ phải nghe ngóng xong, mới tin lời anh nói?”
“Vì sao tiểu Thiên không phải con của Cố Lăng Kiệt?” Bạch Nguyệt chấn kinh nói.
“Nếu em không nuốt lời, ở bên anh, tự nhiên em sẽ nhìn thấy con trai ruột của mình. Tiểu Thiên chỉ là đứa trẻ anh dùng để thăm dò em. Anh dùng thời gian 3 năm khiến tiểu Thiên phẫu thuật chỉnh hình thành bộ dáng giống em và Cố Lăng Kiệt. Anh dễ dàng lắm sao?” Tô Khánh Nam lạnh lẽo nói.
Bạch Nguyệt có cảm giác sởn hết da gà.
Là cô, thật sự là cô, hại chết Cố Lăng Kiệt.
Cô bị lừa rồi, cô giống như một kẻ si ngốc ngủ xuẩn, chỉ dựa vào vẻ bên ngoài của tiểu Thiên, liền cho rằng nó là con của mình và Cố Lăng Kiệt, đến DNA cũng không kiểm tra.
Là cô, là cô, tất cả đều là lỗi của cô.
“Miếng đất kia thì sao?” Bạch Nguyệt hỏi câu cuối cùng, ấn nút ghi âm.
Tô Khánh Nam cười: “Sao anh biết được, Cố Lăng Kiệt là đầu sỏ gián điệp hoặc là trùm khủng bố, thu thập một chút đạn dược là chuyện bình thường.”
“Anh nói dối, miếng đất đó là tôi bảo Cố Lăng Kiệt mua, lẽ nào tôi cũng là gián điệp sao?” Bạch Nguyệt kích động.
“Tiểu Nguyệt, em nhấn nút ghi âm cuộc gọi rồi. Tới lúc này, em còn muốn bán đứng anh sao? Em bán đứng anh cũng không sao, nhưng Cố Lăng Kiệt phải chết không nghi ngờ gì nữa.” Tô Khánh Nam khẳng định nói.
Bạch Nguyệt triệt để sụ đổ. Nhất cử nhất động của cô đều nằm trong sự khống chết của Tô Khánh Nam.
Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây?
Bạch Nguyệt tắt ghi âm cuộc gọi: “Sao anh cái gì cũng biết?”
“Điện thoại em dùng là do anh đặc biệt làm ra, bên trong có con chip, anh dựa vào liên kết không dây. Lúc em ở quân khu, trong quân khu có thiết bị giám sát đặc thù, anh chỉ cần không dùng liên kết không dây kết nối với điện thoại của em, sẽ không bị phát hiện.
Thế nhưng, chỉ cần em ra khỏi quân khu, 24/7 anh đều dùng liên kết không dây giám sát, trạng thái điện thoại của em, lời em nói, tin nhắn của em và Cố Lăng Kiệt, toàn bộ anh đều thấy.” Tô Khánh Nam giải thích, có chút buồn chán, đối với Bạch Nguyệt, anh cũng tuyệt vọng rồi, toàn bộ là bi thương.
Sự lạnh lùng tuyệt tình của cô, khiến anh nổi lên dã tâm báo thù. Như vậy cũng tốt, anh sẽ không bị tình cảm trói buộc, mới có thể làm theo ý mình, làm những chuyện mà trước kia muốn làm, không tha cho Hình Bắc Xuyên, cũng coi như có thể ăn nói với bố mình.
Bạch Nguyệt tĩnh lặng như nước, triệt để, khuất phục trước số mệnh rồi: “Muốn thế nào, mới có thể bỏ qua cho Cố Lăng Kiệt.”
“Em và Cố Lăng Kiệt ly hôn, để anh ta kết hôn với Chu Hân Ly, anh liền bỏ qua cho anh ta.” Tô Khánh Nam lạnh lùng nói: “Tốt nhất em nhanh lên, trong vòng 1 tuần, khẳng định sẽ phán tội cho Cố Lăng Kiệt.”
“Sao tôi có thể khẳng định anh sẽ cứu anh ấy?” Bạch Nguyệt không tin Tô Khánh Nam.
“Bạch Nguyệt, em không có lựa chọn. Em không tin anh, anh cũng không tin em như vậy. Nếu anh cứu anh ta, em còn dây dưa với anh ta thì sao? Vì thế, trước khi anh cứu anh ta ra, anh sẽ tiêm virus vào người em, chỉ anh có thuốc giải, em đồng ý thì tới nhà anh, không đồng ý thì tùy em, cúp máy đây.” Tô Khánh Nam tắt máy.
Thực ra đối với việc tiêm virus vào người, cô không sao cả, Cố Lăng Kiệt chết rồi, cô cũng không sống nổi.
Chỉ là, anh là một vầng mặt trời lóa mắt, có thể giúp rất nhiều người khó khăn thấy được mặt trời ấm áp, người vĩ đại cao ngạo như vậy, một người đầy chiến tích và công huân như vậy, quá không dáng, quá không đáng rồi…
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Truyện convert hay : Hoa Hậu Giảng Đường Chi Bên Người Cao Thủ