Cô rất xấu hổ nên xoay người, quay lưng về phía Cố Lăng Kiệt và ấp a ấp úng khẽ nói: “Em... hình như... ăn phải thứ không tốt.”
Cố Lăng Kiệt ôm lấy thắt lưng của cô và kéo cô vào trong lòng mình: “Lã Mạnh Châu bỏ thuốc vào trong nước ép ngũ cốc.”
Bạch Nguyệt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Gương mặt anh đúng lúc ở ngay sát bên mặt cô.
Khi cô quay đầu đã không cẩn thận chạm vào mặt anh, trên môi cảm giác như có dòng điện thoáng qua làm trái tim kinh ngạc mà đập loạn.
Cô muốn mình mau chóng bình tĩnh lại, không thể bị chấn động mà suy nghĩ lung tung được. “Nhưng ngoài anh và em uống nước ép ngũ cốc, Lã Minh cũng uống cơ mà! Lã Minh là con trai của Lã Mạnh Châu, ông ta sẽ không hại cả con trai mình chứ?”
Cố Lăng Kiệt không nói gì, ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Nguyệt.
Từ trong ánh mắt kiên định của anh, Bạch Nguyệt đã xác định được tin tức này và nói ra suy đoán của mình: “Người vừa rồi cũng là do Lã Mạnh Châu phái tới sao?”
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Có lẽ vậy. Hắn dùng thẻ phòng mở cửa phòng của anh, chắc hẳn muốn chụp được hình của anh và em. Nhưng không nhìn thấy em nên nói dối là người của tòa soạn báo tới phỏng vấn. Anh vừa nói muốn báo cảnh sát, hắn rơi vào tình thế chó cùng rứt dậu liền nổ súng.”
“Sao hắn phải làm như thế? Chụp hình anh với em...” Bạch Nguyệt dừng lại một lát mà không nói ra từ nhạy cảm phía sau, dường như chạm tới những từ nhạy cảm đó cũng sẽ làm trái tim cô mẫn cảm theo vậy: “Hắn có ích lợi gì chứ?”
“Trước kia anh gặp chuyện không may, mặc dù không có công khai tới mức giống trống khua chiêng nhưng người cố tình muốn biết thì vẫn có thể biết được. Lã Mạnh Châu cho rằng mảnh đất mà anh muốn trưng dụng có bảo tàng. Hơn nữa, ông ta nghi ngờ anh tới đây điều tra ông ta về chuyện của Đường Tiến Công, cho nên muốn đuổi anh đi. Về phần em, bởi vì ông ta cảm thấy em quá thông minh, nên cũng muốn xử lý luôn. Trên bữa tiệc, ông ta cố ý hỏi chúng ta có phải người yêu không là muốn xác định tính khả thi trong kế hoạch của mình. Ông ta chụp ảnh của chúng ta để có thể có nhược điểm của chúng ta, từ đó uy hiếp chúng ta và mua thêm một phần bảo đảm cho mình.” Cố Lăng Kiệt phân tích.
Bạch Nguyệt cảm thấy Cố Lăng Kiệt phân tích chính xác, nặng nề nói: “Sợ rằng nguyên nhân Lã Mạnh Châu muốn giết chết em là vì lo lắng em biết ông ta giết chết cả nhà Trương Thu Hà và cả chuyện ông ta thuê người giết hung thủ nữa.”
“Em nói Lã Mạnh Châu giết chết cả nhà Trương Thu Hà à? Em có chứng cứ không?”
“Em không có chứng cứ, tất cả đều chỉ là suy đoán của em thôi. Lã Mạnh Châu cố ý bảo hung thủ quay phim, mục đích chính là để cảnh sát không nghi ngờ đến trên người Lã Minh. Nhưng ông ta không nghĩ tới cậu ta có mang theo điện thoại khi đi tới đó. Cảnh sát bắt cậu ta nhưng cậu ta không nói một lời nào, ở đó cũng không tìm được video nên ông ta lại suy đoán là cậu ta đã cầm nó đi. Ông ta hiểu cậu ta cho nên tìm được điện thoại cậu ta đã giấu đi và thấy video kia. Để không liên lụy tới con trai của mình, ông ta lại phái những người khác giết chết hung thủ, đồng thời viết xuống tất cả quá trình phạm tội nhằm rửa sạch tình nghi đối với Lã Minh.” Bạch Nguyệt phân tích.
“Không có chứng cứ thì không thể định tội à?”
Bạch Nguyệt nghĩ đến Hình Bắc Xuyên và lại nghĩ đến Tô Khánh Nam.
Bọn họ làm sai rất nhiều chuyện, quả thật vẫn chưa bị báo ứng.
Mà cô chưa từng làm sai điều gì lại chẳng còn sống được lâu như vậy.
Bạch Nguyệt kéo tay Cố Lăng Kiệt đang đặt ở trên lưng mình ra: “Em phải về.”
“Tiểu Nguyệt, em còn không chịu ở cùng với anh sao?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô và trầm giọng hỏi.
Bạch Nguyệt nhớ tới chuyện ở trên xe lúc trước, trên mặt đỏ bừng và cúi đầu, khẽ nói: “Chuyện ở trên xe lúc trước cũng không phải là ý định ban đầu của chúng ta, cho nên anh hãy quên đi. Dù sao anh cũng sắp kết hôn rồi.”
“Lời nói dối như vậy mà em cũng tin à?” Cố Lăng Kiệt vẫn nhìn cô nói.
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Đó là lời nói dối sao?”
Cố Lăng Kiệt dịu dàng xoa đầu cô: “Bởi vì quan hệ với anh nên Tô Khánh Nam đã ép em quá mức, anh chỉ đành phải kết hôn, cách xa em ra để cho em có không gian để thở thôi.”
Bạch Nguyệt hiểu rõ.
Tất cả những gì anh làm đều là suy nghĩ cho cô cả. Trong lòng cô thấy chua xót, trong mắt cũng cay cay, cô có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại nghẹn trong cổ họng không nói ra được.
Anh và cô không có tương lai.
“Em và Tô Khánh Nam đã là người yêu rồi.” Bạch Nguyệt tàn nhẫn nói.
“Anh biết em có tình cảm với anh, nếu không em sẽ không đến bên cạnh anh khi anh vừa bị thương, gặp phải thích khách lại không hề chùn bước mà đứng ở bên cạnh anh.” Cố Lăng Kiệt nói rất chắc chắn.
“Bởi vì trước đây em từng làm bác sĩ nên khi anh bị thương mới phải đến bên cạnh anh. Gặp phải thích khách, em không hề chùn bước đứng ở bên cạnh anh là bởi vì em cảm thấy ở bên cạnh anh mới đủ an toàn.” Bạch Nguyệt giải thích. Bởi vì chột dạ nên cô không dám nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Nếu em cảm thấy ở bên cạnh anh mới đủ an toàn, vậy sao em không thể đến bên cạnh anh? Em biết bây giờ anh cảm thấy không an toàn tới mức nào không? Lúc ngủ, khi làm việc và ngay cả lúc nghỉ ngơi anh đều sẽ nghĩ: em đang làm gì, em và Tô Khánh Nam đang làm gì? Mỗi lần nghĩ đến là anh đều tức giận đến không thở nổi. Tiểu Nguyệt, cũng giống như em mới nói với anh, anh ở cùng với em. Không quan tâm phải trải qua bao nhiêu sóng gió, chúng ta ở cùng với nhau là được rồi. Anh không quan tâm tới công danh, không quan tâm tới lợi lộc, anh chỉ quan tâm có thể ở cùng với em hay không thôi.” Cố Lăng Kiệt bày tỏ.
Cả người Bạch Nguyệt run lên.
Câu nói sau cùng của anh chính là điều trí mạng nhất đối với cô.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, thấy được sự đau khổ và thâm tình ở trong mắt anh.
Cô có thể cho anh cơ thể, có thể cho anh trái tim của mình, duy nhất chỉ có ở cùng nhau là cô không có cách nào cho được.
Mạng sống của cô đang nằm ở trong tay của người khác.
Anh và cô ở cùng nhau thêm một ngày chỉ có thể đau khổ thêm một ngày mà thôi.
“Xin lỗi Cố Lăng Kiệt, cám ơn anh vẫn còn thích em đến tận bây giờ, nhưng em không muốn ở cùng với anh. Em sợ rắc rối, em sợ phiền lòng, em vừa gặp phải chuyện làm mình phiền não hoặc đau khổ thì tinh thần lại không tốt lắm. Nếu em ở chung với anh, mỗi ngày đều sẽ phải dùng thuốc an thần và thuốc ngủ, em đã gần như suy sụp và không có sức chống đỡ nữa. Sau khi rời khỏi anh, tâm trạng của em đã bình phục hơn rất nhiều, cũng không cần dùng thuốc an thần và thuốc ngủ. Em chỉ là một người ích kỷ. So với ở chung với anh, em càng muốn có một cơ thể khỏe mạnh hơn.” Bạch Nguyệt lạnh lùng từ chối.
“Nếu như anh có thể tạo cho em một bầu trời bình yên thì sao?” Ánh mắt Cố Lăng Kiệt khóa chặt lấy cô hỏi.
“Anh cũng nói là nếu như, chờ bầu trời bình yên xuất hiện lại nói sau đi. Nhưng em khuyên anh không cần cố gắng làm gì. Thật ra, em và anh mới quen biết không lâu, mười năm tình cảm còn có thể dễ dàng lãng quên nói gì tới chúng ta còn không yêu nhau quá sâu sắc.” Bạch Nguyệt nói càng lạnh lùng hơn.
Một câu không yêu nhau quá sâu sắc cũng đủ đánh cho anh xuống địa ngục rồi.
Anh cảm giác thế nào? Anh đã yêu, yêu đến mức muốn vì cô mà buông tha tất cả, dẫn theo cô ra nước ngoài. Anh không làm sĩ quan cao cấp nữa, chỉ làm một người đi làm công bình thường có thể nuôi sống cô và con của bọn họ là được rồi.
Anh giữ gáy cô lại, trán tì lên trên trán cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô và chỉ nói ra mấy chữ: “Cả đời này không vứt bỏ!”
Truyện convert hay : Thiên Hạ Thứ Chín