CHƯƠNG 294: HÓA RA LÀ CÔ
Bạch Nguyệt chóng mặt trở lại phòng của mình, trong đầu không ngừng vang vọng mấy câu nói cuối cùng của Cố Lăng Kiệt: Cả đời này không vứt bỏ.
Cô ngồi trên sô pha và đờ đẫn nhìn về phía trước.
Có thể được người yêu như vậy, hình như ông trời đã đối xử với cô không tệ rồi.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn lấy mình làm trung tâm, cảm thấy mình đáng thương, ông trời chưa từng nhân từ đối với cô.
Bây giờ suy nghĩ lại, người đáng thương hơn không phải là cô mà là Cố Lăng Kiệt.
Cô nhắm hai mắt lại là mọi chuyện kết thúc, chuyện trên thế giới này không liên quan gì đến cô nữa. Nhưng Cố Lăng Kiệt, anh phải làm sao?
Một mình sống cô độc mà không có người yêu ở bên cạnh. Cô từng sống như vậy suốt sáu năm rồi.
Chỉ cần nghĩ đến người yêu là sẽ thấy khổ sở, cảm thấy ngạt thở, không khí dường như cũng loãng ra.
Cảm giác thê lương này là sâu tận trong lòng, cho dù có ở nơi náo nhiệt cũng quên mất phải làm thế nào để mỉm cười.
Cố Lăng Kiệt sẽ làm gì?
Trái tim cô rất đau, đau đến mức thắt lại, cô nằm cuộn mình ở trên sô pha.
Trước kia cô từng hận mình vì sao khi thôi miên lại không thôi miên xóa đi ký ức của cô về Cố Lăng Kiệt.
Như vậy, cô sẽ không xiêu lòng, động tình với Cố Lăng Kiệt nữa, cũng sẽ không cảm thấy khổ sở, rầu rĩ và đau lòng thế này.
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu như cô không nhớ rõ Cố Lăng Kiệt vậy anh sẽ càng đáng thương hơn.
Đây cũng là nguyên nhân trước đây mình không thôi miên vứt bỏ trái tim mình.
Bạch Nguyệt trong quá khứ yêu Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt bây giờ vẫn yêu Cố Lăng Kiệt.
Thôi miên để chữa trị vấn đề tinh thần của bản thân cô nhưng thật ra không có gì thay đổi cả.
Cô lẳng lặng nằm suốt hai giờ, nghe được tiếng chuông cửa cũng không muốn cử động, chỉ muốn nằm im như vậy cho đến khi trái tim đau đớn chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Nhưng người bên ngoài hình như không định buông tha, vẫn cứ nhấn chuông cửa mãi.
Bạch Nguyệt vẫn không muốn đi ra mở.
Bên ngoài yên tĩnh được một lúc, đột nhiên cô nghe được có tiếng lách cách. Cửa được mở ra.
Cô kinh ngạc ngồi dậy và nhìn về phía cửa.
Tô Khánh Nam kéo vali đứng ở cửa, thấy cô ở đây thì ánh mắt tối tăm một cách khó hiểu, dường như đang xem kỹ lại dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Đứng ở bên cạnh anh còn có giám đốc của khách sạn.
Giám đốc khách sạn thấy Bạch Nguyệt ở đó thì mỉm cười giải thích: “Anh ấy nói là bạn trai của cô. Chúng tôi ấn chuông cửa rất lâu, còn tưởng là cô không có ở đây.”
“Tôi ngủ.” Bạch Nguyệt giải thích một câu và đứng dậy: “Sao anh lại tới đây?”
“Thế nào? Anh tới, em không chào đón à?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại, khóe miệng cong lên và kéo hành lý đi về phía cô.
“Quả thật không mấy chào mừng.” Bạch Nguyệt không khách sáo nói.
“Em luôn có thể làm cho anh không vui lại càng thêm khó chịu. Về điểm này, sáu năm qua ngược lại không có gì thay đổi cả.” Khi Tô Khánh Nam nói chuyện đã đi tới trước mặt cô.
“Cho nên anh vẫn cứ nhất quyết ở chung với loại phụ nữ không hiểu lịch sự như tôi sao?!!” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Mười năm mài sạch sự đê tiện. Chúng ta ở chung cộng lại còn chưa tới bảy năm. Anh muốn xem thử có thể dùng mười năm để mài sạch được sự đê tiện của mình hay không.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc mà không có ý nói đùa.
Anh tự hạ thấp mình như vậy khiến Bạch Nguyệt trái lại không nói được gì nữa.
“Lát nữa tôi phải đi tới Cục cảnh sát bên kia.” Bạch Nguyệt sửa lời nói.
“Sắc mặt em trông rất tệ. Em thấy không thoải mái sao?” Tô Khánh Nam mềm giọng hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Anh biết rõ sức khỏe của tôi còn gì. Được rồi, không nói nữa, anh muốn thế nào thì tùy anh.”
Bạch Nguyệt nhấc túi lên và đi ra cửa, xuống đường vẫy xe. Gió thổi qua làm cô thấy hơi lạnh và run lên.
“Bạch Nguyệt.” Trần Bình đỗ xe ở trước mặt cô.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Trần Bình: “Thật là đúng lúc, sao anh lại tới đây thế?”
“Tôi đặc biệt tới tìm cô đấy, cô lên xe đi.” Trần Bình nói với vẻ mặt nặng nề.
Bạch Nguyệt đoán anh ta đã suy nghĩ thông suốt rồi nên ngồi vào ghế phụ và tự đeo dây an toàn cho mình.
“Tôi suy nghĩ về lời cô nói lúc trước và cảm thấy quả thật rất có lý. Có phải nhà Trương Thu Hà muốn vơ vét tài sản của nhà họ Lã, muốn mua biệt thự, cho nên nhà họ Lã thẹn quá hóa giận mới phái sát thủ đi. Sau đó, sát thủ sắp bị bắt thì gọi người tới giết chết sát thủ?” Trần Bình nói ra suy đoán của mình.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Nếu giả thiết là vậy thì sẽ không tìm ra được chỗ nào không hợp lý.”
“Vậy có chứng cứ không?” Trần Bình nhíu mày nói, mắt nhìn về phía trước lóe lên ánh sáng khác thường.
“Không, nếu có thì Cục cảnh sát các anh đã đi bắt người rồi. Chắc hẳn vụ án này sẽ gây chấn động trong cả nước đấy.” Bạch Nguyệt mất hứng nhìn về phía trước mặt.
“Vậy phải làm thế nào? Cũng không thể để cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật được chứ?” Trần Bình lo lắng nói.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh ta: “Lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Không phải chân tướng đã bị anh và tôi biết rồi sao? Bây giờ chỉ cần thu thập tất cả tin tức về sát thủ thì có lẽ khả năng xoay chuyển đang ở ngay trước mắt rồi.”
Trần Bình siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía Bạch Nguyệt có chút khác thường, như đau lòng lại như không nỡ, còn kèm theo tình cảm phức tạp.
“Sao vậy?” Bạch Nguyệt chú ý đến cảm xúc của Trần Bình, không hiểu hỏi.
“Tôi cảm thấy Lã Minh thật đáng thương khi sinh ra ở trong gia đình này.” Trần Bình nhíu mày nói.
“Có thể đây là điều cậu ấy phải chịu. Dù sao cậu ấy đã thật sự cưỡng hiếp Trương Thu Hà. Trên đời không phải không có quả báo mà là chưa tới lúc thôi.” Bạch Nguyệt xúc động nói.
“Cô cảm thấy trên thế giới này thật sự có báo ứng sao?” Trần Bình hỏi và liếc nhìn về phía Bạch Nguyệt.
“Sẽ phải có. Bởi vì có nó mới làm cho nhiều người phải ràng buộc lại hành vi của mình, không phải sao?”
“Ừ. Cô muốn uống nước không?” Trần Bình hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi không muốn uống. Hình như anh không đi về hướng Cục cảnh sát.”
“Tôi dẫn cô tới một chỗ.” Trần Bình trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt theo bản năng đề phòng: “Đi đâu?”
Trần Bình tìm một bóng cây và đỗ xe lại bên đường, nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Cô có biết tại sao tôi được điều đến thành phố Kim Nguyên làm cục trưởng không? Công việc của tôi trước đây không liên quan tới việc này.”
“Vì sao?” Bạch Nguyệt có một dự cảm xấu.
“Tôi là người của Lã Mạnh Châu.” Trần Bình nói.
Bạch Nguyệt không ngờ tới điều này, cô xoay người muốn cửa xe ra nhưng cửa xe đã bị Trần Bình khóa chặt.
Anh ta lấy từ trong ngăn nhỏ ra chiếc khăn tay và phun thuốc mê vào rồi bịt lên mũi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt vội vàng nín thở, đôi mắt mở to đầy hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn Trần Bình.
Trần Bình không buông tay mà tiếp tục bịt mũi cô, nói với vẻ đáng tiếc: “Xin lỗi, vừa rồi tôi mới biết được hung thủ là Lã Mạnh Châu. Ông ta gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi bắt cô. Tôi mà không làm thì không chỉ mất đi chức vụ của tôi mà còn có ba mẹ và bạn bè của tôi nữa. Tôi không ngờ rằng người được phía trên điều qua giúp đỡ chúng tôi phá án là cô, ban đầu còn tưởng rằng tôi và cô có duyên phận không tệ. Nhưng đáng tiếc, cô không nên đắc tội với thống đốc Lã. Thế lực sau lưng ông ta lớn đến mức cô không có cách nào tưởng tượng được đâu.”
Bạch Nguyệt nín thở tới mức không thể chịu nổi nữa rồi. Trong ngực cô có cảm giác muốn nổ tung nên chỉ có thể hít thở, hít vào thuốc mê và trước mắt tối sầm, bất tỉnh dựa vào trên ghế...
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Truyện convert hay : Bạo Manh Tiểu Phúc Tấn: Cửu Gia Đầu Quả Tim Sủng