CHƯƠNG 473: BUỔI SÁNG NHÀN HẠ ÁNH NẮNG NGÀY MÙA ĐÔNG ẤM ÁP
Sau khi ăn, hai người rửa bát, tắm rửa xong, tay trong tay nằm ở trên giường.
"Cả ngày nay thật mệt mỏi nhỉ?" Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt cười một tiếng, xoay người đối diện anh: "Không mệt, trái lại, em cảm thấy rất nhẹ nhàng, tâm trạng cũng rất tốt."
"Thế à?" Cố Lăng Kiệt không hiểu liếc nhìn cô.
"Chuyện của Tiểu Bảo không cần biết phải kéo dài tới năm nào tháng nào, dù sao cũng phải giải quyết, bây giờ cũng coi như đã giải quyết rồi. Chị Vương nói với anh em đuổi Tiểu Bảo đi, anh lập tức đuổi việc chị Vương, em cảm thấy... vô cùng vui vẻ, dù cuối cùng chị ta đã trở về, nhưng cũng coi như chúng ta đã tận hiếu, nên cả ngày hôm nay, về cơ bản đều là việc tốt."
Lúc đầu Cố Lăng Kiệt lo lắng cô chịu tủi thân, nhưng nghe cô giảng giải, tâm trạng của anh cũng tốt lên, xoay người đối diện với cô, tay vòng qua ôm eo cô: "Tiểu Nguyệt, bây giờ anh cảm thấy thật hạnh phúc, có thể ở cùng em, trải qua những việc nhỏ nhặt đời thường. "
"Em cũng vậy, em rất thích cảm giác hiện tại, bình thản, nhẹ nhõm, dù có xảy ra chuyện không vui, nhưng cũng nhanh chóng qua đi, sau đó đón nhận cuộc sống thật vui vẻ, đúng rồi, sáng mai anh không tới quân khu nữa thật à?"
"Hôm qua, anh đã sắp xếp ổn cả rồi, những người còn lại sẽ báo cáo tiến trình với anh vào buổi chiều, chiều mai anh về muộn một chút. Ngày mai anh sẽ bán một ít đồ trang sức qua chợ đen, sẽ có một khoản tiền lớn, em nhận được không?" Cố Lăng Kiệt hỏi với vẻ lo lắng.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Tất nhiên là được, anh yên tâm đi làm việc anh muốn làm, em sẽ là hậu phương vững chắc nhất của anh."
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, hôn lên trán cô một cái rồi tắt đèn, nhắm mắt lại đi ngủ.
Bạch Nguyệt ngủ rất ngon. Ngày hôm sau cô ngủ đến khi tự tỉnh dậy, cô mở to mắt thấy Cố Lăng Kiệt đang nhìn cô.
Không hiểu sao, mặt cô nóng bừng. Không biết là do vừa tỉnh ngủ hay là do tim đập nhanh hơn, cô che mắt anh lại: "Có gì đáng nhìn chứ, em ngủ có ngáy không? "
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô, hôn vào lòng bàn tay cô một cái: "Không, không phải nói muốn đi ra ngoài câu cá sao? Anh đã sai người chuẩn bị xong các thứ rồi, anh đi cùng em."
Bạch Nguyệt vui mừng, hôn lên mặt anh một cái rồi chạy vào nhà vệ sinh.
"Đừng chạy, cẩn thận con đấy." Cố Lăng Kiệt lo lắng.
"Vâng." Bạch Nguyệt bước chậm lại. Khi Cố Lăng Kiệt đi đến nhà vệ sinh thì cô đã lấy kem đánh răng giúp anh rồi.
Sau khi đánh răng rửa mặt, anh khoác thêm cho cô một cái áo choàng.
"Cố Lăng Kiệt, anh cũng mặc thêm quần áo đi." Bạch Nguyệt lo lắng, từ trong ngăn tủ lấy ra một áo khoác dày, khoác thêm cho Cố Lăng Kiệt.
Anh nắm tay cô xuống nhà dưới, chị Vương đã ở đó, cười lúng túng chào hỏi Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt không đáp lại, tính anh là vậy. Tính tình Bạch Nguyệt vốn lạnh lùng, cô hơi nhếch miệng coi là chào hỏi rồi ngồi xuống ăn sáng.
"Đây là cháo gà, chị Vương hầm từ năm giờ sáng nay, Tiểu Niệm, con ăn thử xem." Tống Tâm Vân tự mình múc cháo cho Bạch Nguyệt.
"Cảm ơn mẹ." Bạch Nguyệt khách sáo.
"Không cần cám ơn, đều là người một nhà, việc lần trước mẹ đã nói với chị Vương rồi." Tống Tâm Vân nhìn chị Vương.
Chị Vương lập tức tiếp lời: "Thật xin lỗi cô, là tôi hiểu nhầm, tôi chỉ thấy thằng bé giận dữ đi ra ngoài, trước đó giữa hai người xảy ra chuyện gì tôi không nhìn thấy, sau đó tôi lại đi bép xép, thật xin lỗi, tôi cam đoan, sau này, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."
"Chị Vương, bây giờ con chị ở văn phòng tuyển dụng và thu mua khu vực phía Nam nhỉ?" Cố Lăng Kiệt ý tứ sâu xa.
"Vâng, bây giờ đang ở đó." Chị Vương nơm nớp lo sợ.
"Làm rất tốt." Cố Lăng Kiệt không lạnh không nhạt nói. Sau bữa ăn, anh nắm tay cô đi bên hồ.
Bạch Nguyệt nhìn thấy ở bờ sông có dựng một cái lều vải, bên cạnh lều vải đặt một đống củi đốt, còn có một cái lò, trên lò đang đặt nồi đun nước, một cái thùng, một cái bàn, hai cái ghế, trên mặt bàn đặt các đồ ăn vặt như hoa quả, chén trà, bánh bích quy, thịt bò khô......
"Giống như đi dã ngoại nghỉ phép vậy, không đúng, đi dã ngoại không đầy đủ như vậy, em nhớ hòn đảo của chúng ta rồi." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói, đi vào trong lều vải.
Dưới lều vải trải bọt biển thật dày làm đệm giường, phía trên còn có hai cái chăn, không hề lạnh chút nào.
Cố Lăng Kiệt rót một chén nước, đưa cho cô: "Anh đã sai người đục một cái hố ở trên mặt hồ, một lát nữa là có thể trực tiếp câu cá."
Anh đã sớm chuẩn bị giun, sau khi móc vào trên móc câu, ném xuống hố, anh đặt cần câu trên cái sào phía trước lều, rồi đi rửa tay trong thùng nước, xong xuôi thì bước vào trong lều vải.
Mặt trời đã lên, mặt trời mùa đông khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, ánh nắng rọi vào mặt hồ đóng băng, sáng lấp lánh.
"Lăng Kiệt, em hơi nhớ Tiểu Diễn." Bạch Nguyệt nhìn về phía mặt hồ nói.
"Buổi tối anh gọi video với nó cho em nhé." Cố Lăng Kiệt nói, thấy mắt cô sáng lấp lánh, ước chừng biết cô đang suy nghĩ gì: "Cũng không thể ngày nào cũng chat video, ngày nào bên kia cũng phải đổi địa chỉ để tránh bị theo dõi, cẩn tắc vô áy náy."
"Vâng, em biết rồi." Cô hiểu, cũng không làm ầm ĩ nữa.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô.
Tay của cô lạnh lạnh, anh cầm đặt trên bụng anh.
Cô sợ làm anh lạnh, muốn kéo tay về, anh lại nắm chặt, dịu dàng nói: "Anh ủ cho con gái anh."
Bạch Nguyệt cười khúc khích: "Sao anh biết là con gái, nếu là một đứa con trai nữa thì sao?"
"Anh có trực giác."
"Là trực giác của đàn ông à?" Bạch Nguyệt cười.
Cố Lăng Kiệt không tranh luận với cô, anh nhìn trong hố, chờ mười phút, bong bóng cá đang động, hướng vào bên trong.
Cố Lăng Kiệt phát hiện, Bạch Nguyệt cũng nhìn thấy, lập tức nhấc cần câu lên, được một con cá trích hơn tám lạng.
Bạch Nguyệt vui vẻ.
Cố Lăng Kiệt lấy cá xuống, bỏ vào trong thùng nước, tiếp tục vứt mồi câu chưa ăn hết vào trong hố rồi rửa tay.
“Chúng ta thật may mắn." Bạch Nguyệt nói.
"Ừ, trong hồ này, hàng năm ba anh đều thả vào rất nhiều cá, trước đó còn câu, hai năm nay không câu nữa, nên giờ sẽ câu được nhiều." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Chà... vậy chúng ta có lộc ăn rồi, lần sau em sẽ mang theo quyển sách, ngồi cạnh lò sưởi trong lều vải, uống nước ấm, phơi nắng, câu cá, nghĩ mà thích." Bạch Nguyệt mặc sức tưởng tượng.
"Có thời gian rảnh anh sẽ đi cùng em." Cố Lăng Kiệt ôm bờ vai của cô.
Bạch Nguyệt dựa trên người anh, tìm vị trí thoải mái, uể oải.
Một lát sau, cô nhìn thấy có mấy chiếc xe lao tới, cô nhướn mày, không hề nghe Cố Lăng Kiệt nói sẽ có người đến tìm anh, hơn nữa, cũng không hề thông báo: "Có người đến."
Cố Lăng Kiệt nheo mắt nhìn xe đang lao tới, nhướng mày, trầm giọng nói: "Em ở bên trong một lát, đừng đi ra ngoài."
"Bọn họ là ai chứ?" Bạch Nguyệt lo lắng.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu: "Tạm thời không biết, nhưng kẻ đến không có ý tốt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng đừng đi ra, biết chưa?"
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Truyện convert hay : Người Ở Rể Trở Về