CHƯƠNG 474: CÓ VÀI NGƯỜI PHỤ NỮ CÒN RÁC RƯỞI HƠN RÁC RƯỞI, KHÔNG CẦN THỂ DIỆN SAO.
Bạch Nguyệt không nói gì.
"Tiểu Nguyệt, nghe lời anh." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh biết cái gì sao?" Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu: "Anh không biết, em đừng đi ra."
Cố Lăng Kiệt từ trong lều vải đi ra, đi về phía đường cái.
Một hàng dài xe đỗ lại trước mặt Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt thấy đều là người mặc âu phục phẳng phiu, ngực cài kim băng, vì quá xa, cô không nhìn rõ lắm, cũng không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cô hơi sốt ruột.
Cô nhìn thấy họ lấy văn kiện ra, Cố Lăng Kiệt lên xe họ và xe nổ máy.
Cô nghĩ tới nghĩ lui rồi gọi điện thoại cho Lâm Tiến.
"Lâm Tiến, tôi là Bạch Nguyệt, là thế này, vừa rồi có một nhóm người đến đưa Cố Lăng Kiệt đi, cậu biết là ai không?" Bạch Nguyệt sốt ruột hỏi.
"Một nhóm người? Có ý gì?" Lâm Tiến căng thẳng.
"Cậu không biết sao?" Bạch Nguyệt càng ngạc nhiên.
"Tôi không biết, đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Tiến không hiểu hỏi.
"Tối nay tôi gọi lại cho cậu." Bạch Nguyệt cúp điện thoại, linh cảm không tốt càng sâu hơn.
Cô gọi điện cho Thẩm Diên Dũng, Thẩm Diên Dũng là tổng thống, có lẽ sẽ biết nhiều hơn chút.
Nhưng Thẩm Diên Dũng không nhận điện thoại mà ngắt máy luôn.
Bạch Nguyệt chỉ có thể lo lắng suông, cô muốn gọi cho Tô Khánh Nam. Cô mở danh bạ ra, đến số điện thoại di động của anh ta thì dừng lại, bực bội, vứt di động sang một bên. Cô nằm trong lều vải, càng nghĩ càng lo lắng, lo lắng đợi mười lăm phút, giống như qua một thế kỷ, cô lại gọi cho Thẩm Diên Dũng lần nữa.
Thẩm Diên Dũng vẫn ngắt điện thoại.
Bạch Nguyệt nổi giận, đang chuẩn bị gọi cho Tô Khánh Nam thì Lâm Tiến gọi điện thoại tới, cô lập tức bấm nghe.
"Cậu biết chuyện gì xảy ra không?" Bạch Nguyệt sốt ruột hỏi.
"Là Chu Hân Ly, cô ta đến Bộ Thanh tra cáo trạng, nói là cô ta nghe theo lệnh thủ trưởng, những người kia đều do cô ta giết, nói rằng nhiều năm qua cô ta và thủ trưởng ở bên nhau, còn có con với thủ trưởng là bé Cố Minh Bảo, nhưng, thủ trưởng phản bội cô ta, làm cô ta không muốn nhịn nữa."
"Toàn là nói bậy, cô ta điên rồi sao?" Bạch Nguyệt xúc động muốn giết chết Chu Hân Ly: "Đúng rồi. Tôi có ghi âm, là chính miệng cô ta thừa nhận Tô Khánh Nam là người lãnh đạo trực tiếp của cô ta."
"Bây giờ cô ta phản cung, cô ta nói, là hai người bắt cóc Tiểu Bảo buộc cô ta phải nói như vậy, hai người còn dẫn người tới đóng kịch."
"Mẹ kiếp." Bạch Nguyệt cũng không kìm được giận dữ nói tục, ngực phập phồng mạnh, vô cùng mất bình tĩnh.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi ép mình tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng nhớ lại việc liên quan tới Chu Hân Ly: "Tôi nhớ hai năm trước, Chu Hân Ly được cứu ra từ căn cứ của quân địch, là do ai cứu?"
"Người bên khu vực phía Bắc cứu ra, cũng chính là người của Thịnh Đông Quang. Mấu chốt là bây giờ lời chứng của Thịnh Đông Quang cũng rất bất lợi đối với thủ trưởng." Lâm Tiến tinh thần sa sút.
Vành mắt Bạch Nguyệt đỏ lên.
Thịnh Đông Quang giỏi mưu tính như thế, chắc chắn đã thiết kế cạm bẫy cẩn thận không chê vào đâu được.
Trên thế giới này, rốt cuộc có tội vô tội không phải là vì thật phạm sai lầm, mà là người khác có tin tưởng hay không. Nếu như tất cả mọi người tin tưởng, Cố Lăng Kiệt là hung thủ phía sau, vậy dù không phải anh, thì anh cũng sẽ bị đưa lên toà án quân sự, bị xử tử hình.
Cuộc chiến của họ vừa mới bắt đầu đã sắp bị đối phương dồn vào đường cùng rồi.
Cô đột nhiên nhớ tới lời nói của đại sư xem số, thành quả của cô là xây dựng trên giết chóc, chỉ cần không để lại dấu vết, cô sẽ trở thành người trên người, nếu để lại dấu vết, thì sẽ tan thành mây khói, nhưng có ai không phải chứ?
Chẳng lẽ thành quả ngày hôm nay của Thịnh Đông Quang không phải xây dựng trên giết chóc sao.
"Tôi đã biết trước sẽ như vậy."
"Bây giờ chúng ta nên làm gì, chỉ cần một câu nói của chị, chúng tôi lập tức xông vào cứu thủ trưởng ra." Lâm Tiến kích động.
"Nếu như vậy, sẽ chỉ khiến mọi người cho rằng khi đó Cố Lăng Kiệt đúng là hung thủ mưu sát đồng đội. Anh ấy sẽ bị tất cả người bên ngoài phỉ nhổ, các cậu cũng sẽ bị phỉ nhổ theo, tương tự, bạn bè người thân của Cố Lăng Kiệt đều sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, làm như thế, không hề có tác dụng. Chẳng lẽ các cậu cứu được Cố Lăng Kiệt rồi, thì định sau này sống lẩn trốn sao." Bạch Nguyệt lý trí nói.
"Chúng tôi tin tưởng thủ trưởng, chúng tôi cũng sẵn sàng hi sinh vì anh ấy." Lâm Tiến khẳng định.
"Thắng thì mới gọi là hi sinh, thua thì là đáng chết. Cậu đợi tin tức của tôi, không nên hành động thiếu suy nghĩ, tôi phải suy tính thật kỹ." Bạch Nguyệt mệt mỏi nói, cô cúp điện thoại, ngồi trong lều vải.
Mục đích của Chu Hân Ly là lấy được Tô Khánh Nam, cô ta làm như vậy, chẳng lẽ Tô Khánh Nam đã hứa với cô ta cái gì.
Nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt lập tức gọi điện cho Tô Khánh Nam, cô ấn nút ghi âm.
Ba hồi chuông vang lên, Tô Khánh Nam nghe điện thoại.
"Em gọi điện thoại cho tôi, là vì việc Cố Lăng Kiệt sao?" Tô Khánh Nam hỏi với giọng khẳng định.
"Anh đã đồng ý chuyện gì với Chu Hân Ly để cô ta phản bội như vậy." Bạch Nguyệt hỏi thẳng.
"Tôi có thể đồng ý với cô ta chuyện gì chứ, việc Cố Lăng Kiệt không liên quan gì tới tôi, trái lại tôi thật rất tò mò, tại sao trước đó các người lại muốn hãm hại tôi." Tô Khánh Nam thận trọng nói.
"Hãm hại anh? Sự thực là cái gì, không phải anh rất rõ sao? Tô Khánh Nam, anh đang giở trò gì." Bạch Nguyệt nhíu mày.
"Là em đang giở trò gì, đạo khác nhau, mưu cầu khác nhau, tôi cúp máy đây, đúng rồi, em có biết tôi đã tìm được bạn gái mới rất giống Bạch Nguyệt không?" Tô Khánh Nam vừa cười vừa nói.
“Cái gì?" Bạch Nguyệt nhíu lông mày.
"Tôi phát hiện cô ấy trời sinh lãng mạn, đối với tình yêu vẫn là một tờ giấy trắng, lanh lợi đáng yêu như tiên nữ giáng trần. Có lẽ em nói đúng, tôi với Bạch Nguyệt chỉ là chấp niệm, tôi căn bản không yêu cô ấy. bây giờ tôi đã tìm được người phụ nữ tôi yêu, mặc kệ em là người của Cố Lăng Kiệt hay là người của Thẩm Diên Dũng, sau này em không nên gọi điện thoại đến đây nữa." Tô Khánh Nam đắc ý cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt cảm thấy trong lòng nặng trĩu, mặc dù có lò sưởi ấm, nhưng cả người lạnh phát run.
Bây giờ Tô Khánh Nam đã quyết định giết chóc, hành tung của Bạch Nguyệt đã không còn giá trị lợi dụng với anh ta.
Có lẽ, dù nói cho Tô Khánh Nam cô là Bạch Nguyệt, Tô Khánh Nam cũng chẳng thèm ngó tới.
Bây giờ, có thể cứu Cố Lăng Kiệt, chỉ có Chu Hân Ly, chỉ có lời chứng của Chu Hân Ly mới là vũ khí mạnh mẽ nhất.
Bạch Nguyệt lại gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng, tay cầm di động cũng đang run rẩy.
Lần này, Thẩm Diên Dũng bên kia nghe điện thoại.
"Anh biết, Cố Lăng Kiệt không phải là hung thủ lần thực hiện nhiệm vụ đó, đúng không?" Bạch Nguyệt trực tiếp hỏi.
"Bạch Nguyệt, anh tin hay không cũng vô dụng, trước mặt luật pháp, mọi người đều bình đẳng, chỉ xem trọng chứng cứ. Anh cũng không có đặc quyền." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Anh không có đặc quyền, hay là anh và Thịnh Đông Quang hi vọng Cố Lăng Kiệt chết." Bạch Nguyệt phỏng đoán.
"Cố Lăng Kiệt chết, chẳng có lợi gì cho anh cả. Anh cần có người ngăn chặn Thịnh Đông Quang, thế lực của ông ta từ đời ông nội cộng lại, đã không cần giúp anh ổn định chính quyền nữa. Bầu cử tổng thống hai năm sau, ông ta cũng có thể tranh cử, đến lúc đó, mặc kệ là anh, gia tộc của anh, tính mạng đều như ngàn cân treo trên sợi tóc."
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Truyện convert hay : Phế Thiếu Trọng Sinh Trở Về