CHƯƠNG 716: TẤT CẢ VỀ LẠI NHƯ LÚC BAN ĐẦU.
“Tớ muốn cậu đến thăm tớ.” Lưu San ngang bướng nói.
Bạch nguyệt im lặng một chút, gật gật đầu.
Lưu San lưu luyến không rời, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đứng ở chỗ cũ, nhìn cô đi và, cho đến khi máy bay cất cánh, cô mới quay người, lên xe của Trương Tinh Vũ.
“Tinh Vũ, giúp tôi hai việc cuối cùng được không?” Bạch Nguyệt khách sáo hỏi.
“Mợ chủ cứ căn dặn, có hể làm được tôi nhất định sẽ cố gắng, còn nữa, tôi đối với mợ chủ là thật lòng.” Trương Tinh Vũ nói.
“Thật lòng hay giả ý đã không còn quan trọng nữa rồi, ngày mai giúp tôi mua bưu thiếp phong cảnh toàn thế giới, không có toàn tế giới cũng không sao, cố gắng đi mua.” Bạch Nguyệt dặn dò.
“Bưu thiếp toàn thế giới? Được, tôi đảm bảo sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ngoài ra, hai ngày này thay đổi các bài thi, người có vấn đề tôi sẽ tìm ra, anh đem những cái danh sách này đến cho Lâm Tiến, anh ta tin thì tin, không tin cũng không sao.”
“Lâm thủ trưởng thực ra cũng rất tôn trọng thủ trưởng Cố, lúc sáng mọi người nói chuyện có chút kích động rồi.” Trương Tinh Vũ cẩn thận nói.
Bạch Nguyệt cười một tiếng: “Có tôn trọng hay không, hay là có dã tâm thì sau này mới có thể biết được, nhưng không liên quan đến tôi nữa, cậu chỉ cần làm tốt hai việc này là được rồi, cứ như vậy đi.”
Bạch nguyệt không muốn nói nhiều, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, cô về đến biệt thự, lúc này đã là hai giờ sáng.
Cô không về phòng mà đi đến thư phòng, gọi điện thoại cho Lâm Tiến.
Lâm Tiến vẫn chưa ngủ, nghe điện thoại, âm thanh xa cách: “Phu nhân.”
“Còn nhớ kho báu lúc trước tôi giao cho cậu không? Tất cả bây giờ thu hồi lại đi, phiền cậu đem tất cả những thứ đó giao lại cho tôi có được không?” Bạch Nguyệt nói.
“Tiền bán bảo tàng tôi đều giao cho cô rồi, bảo tàng sau naỳ là của quân khu, cho nên, tôi cảm thấy không nhất thiết phải đưa lại cho cô nữa.” Lâm Tiến lạnh lùng đáp.
“Thiên Nhãn là của chồng tôi, cái này có thể trả lại cho tôi không?” Bạch Nguyệt cố gắng kìm nén tức giận hỏi.
“Thiên Nhãn đưa cho cô cũng không có tác dụng gì, mà thủ trưởng Cố cũng đã chết rồi.”
“Cho nên đến cả Thiên Nhãn cậu cũng muốn chiếm?” Bạch Nguyệt hỏi, cười lạnh một tiếng.
“Không phải chiếm, mà tôi cả thấy cô vẫn chưa nghĩ rõ, cái gì đúng cái gì sai phu nhân nên rõ chứ.” Lâm Tiến lãnh đạm nói.
“Tôi biết ý của cậu, liên lạc sau đi.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Sự quyết tuyệt của Lâm Tiến đã sớm nằm trong dự liệu của cô, cô cũng không quá khó chịu.
Cô gọi điện cho Hình Thiên: “Anh ở đâu?”
“Cửa thư phòng.” Hình Thiên nói.
“Vào đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại, ngồi vào ghế.
Hình Thiên đẩy cửa đi vào, sắc mặt hoài nghi nhìn gương mặt cô, đứng đối diện cô.
“Khi đó em tìm Thẩm Diên Dũng nói chuyện, hy vọng anh ta có thể tha cho anh con đường sống, anh ta đã đồng ý không động vào anh, giờ đây, tất cả đều nằm trong tay anh, Thẩm Diên Dũng xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng sẽ không thể ngồi ở ghế Tổng thống nữa rồi, có thể tha cho anh ta, để anh ta đi tìm Lưu San không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa đủ, tuy anh ta không thể ngồi vị trí Tổng thống nữa, nhưng thuộc hạ của anh ta vẫn còn rất nhiều, lần này nếu không nhổ tận gốc, sau này hậu họa khó lường. Hắn ta mà ra ngoài giống như thả hổ về rừng, sẽ có ngày đông sơn tái khởi.” Hình Thiên thận trọng nói.
“Khi đó anh ta làm Tổng thống, là bởi vì bảo vệ gia tộc, chỉ cần anh không động đến gia tộc của anh ta, anh ta sẽ không nảy sinh ý niệm làm Tổng thống, cái vị trí này vừa cao vừa cô độc, mà người phụ nữ mà anh ta yêu cũng không thích hợp làm Tổng thống phu nhân.”
“Em không thể hiểu được lòng người đâu, anh đồng ý với em, sẽ giữ lại cho Thẩm Diên Dũng một con đường sống.”
“Cái em muốn là anh ta được tự do, điều kiện trao đổi rất hậu hĩnh, Cố Lăng Kiệt có một Thiên Nhãn, em có thể cho anh.
Ban đầu Cố Lăng Kiệt còn có được một bảo tàng, em nghĩ chắc anh biết bảo tàng đó bây giờ đang được bảo quản ở quân khu, em cũng có thể cho anh.
Em còn có thể cho anh vũ khí sinh học và thuốc giải vũ khí sinh học, anh có được vũ khí sinh học thì sẽ không ai còn là đối thủ của anh nữa, anh còn sợ cái gì.” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.
Hình Thiên trầm mực nhìn cô, nói: “Được, anh đáp ứng em, nhưng không phải hiện tại, hiện tại anh không thể thả Thẩm Diên Dũng, đợi anh lên chức anh sẽ thả anh ta.”
“Anh thề đi.” Bạch Nguyệt yêu cầu.
Hình Thiên giơ tay lên.
Lưu San là bạn thân nhất của cô, Thẩm Diên Dũng là người mà cô ấy yêu.
Anh cũng không muốn Bạch Nguyệt quá thất vọng với anh.
“Anh thề, đợi anh sau khi nhận chức sẽ trả lại tự do cho Thẩm Diên Dũng.” Hình Thiên nói.
Bạch Nguyệt đã không còn muốn hỏi tại sao phải là sau khi nắm quyền, Hình Thiên cảnh giác phòng bị rất cao.
Anh ta có thể đáp ứng cô như vậy đã là rất tốt rồi.
“Thiên nhãn và bảo tàng đều ở chỗ Lâm Tiến, anh đi hỏi anh ta, anh ta sẽ giao cho anh, ngoài ra, lát nữa em đưa chìa khóa và địa chỉ của vũ khí sinh hóa cho anh, anh phái người đi lấy, tốt nhất là nên tự mình đi, chất độc phải ở trong nhiệt độ dưới 1000 độ mới có thể tiêu diệt, giữ lại hay hủy bỏ tùy anh quyết định.”
“Ừ, Tiểu Nguyệt.” Hình Thiên ngồi xổm xuuống trước mặt Bạch Nguyệt, nắm lấy tay cô, thành khẩn nói: “Anh hy vọng em hiểu được những gì mà anh làm đều là anh nên làm.”
“Anh trước đây không nói cho em là vì sợ em sẽ phản đối, nếu anh đã làm rồi, em cũng không muốn nói nhiều nữa? Em hơi mệt, hôm nay sẽ ngủ ở thư phòng.” Bạch Nguyệt rút tay ra.
“Thư phòng hơi lạnh, em về phòng ngủ đi, anh ngủ ở phòng khách. Phía mẹ nếu mẹ hỏi, anh sẽ nói do anh làm việc quá muộn nên sợ làm phiền em ngủ.”
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt cũng không khách sáo, đi về phía phòng của mình.
Một đêm này, cô cũng không thể ngủ ngon, nửa thêm thức dậy mấy lần.
Mỗi lần tỉnh dậy, đều là bị đau đến mức tỉnh dậy, cách không lâu mới ngủ được, cứ mơ mơ hồ hồ khi tỉnh dậy đã là mười giờ sáng.
Giờ này Lưu San có lẽ đã đến nước Anh rồi, cô tìm điện thoại phát hiện điện thoại sập nguồn rồi.
Cô đoán có lẽ là Hình Thiên vào phòng tắt điện thoại của cô, nhíu nhíu mày, mở máy, cô đột nhiên nghĩ, nói không chừng trong lúc cô đang ngủ, Hình Thiên đã động chân động tay vào điện thoại của cô cũng nên.
Cô mở điện thoại, xác định bên trong không cài thêm gì, mới tra virut trên điện thoại, xác định không có kết nối giám sát nào cô mới yên tâm gọi điện thoại.
“Xin lỗi, tôi mới ngủ dậy, anh đã đón Lưu San chưa?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Đón rồi, anh đã đưa cô ấy đi nước D, giờ này chắc đã đến nước D rồi.”
“Phiền anh giúp cô ấy tìm nơi nào an toàn một chút. Tôi bảo Thẩm Diên Dũng gửi con qua cho cô ấy, mấy ngày này phiền anh bảo đam an toàn cho cô ấy giúp tôi.” Bạch Nguyệt thận trọng nói.
“Được, đợi sau khi sắp xếp xong xuôi anh sẽ gọi lại cho em, à đúng rồi, Thẩm Diên Dũng lần này rất khó thoát sao? Tình hình nội bộ nước em mấy tháng gần đầy rất nóng, không sao chứ?” Alan hỏi.
“Một trận quan đấu đặc sắc, anh chắc chắn không tưởng tượng nổi người thắng cuối cùng là ai đâu?” Bạch Nguyệt không nóng không lạnh nói.
“Không phải là em chứ? Anh nghe nói Thịnh Đông Quang và Tả Đoàn Niên đều là em đấu cùng.”
“Em không có tham vọng với chính trị, đến lúc đó anh sẽ biết ai là người thắng, còn có một chuyện nữa, em muốn phiền anh.”
Truyện convert hay : Vô Địch Phó Thôn Trưởng